Cùng với sau đó hắn trải qua bao nguy hiểm, đột phá Tiên Tuyệt Đại Trận, cuối cùng cũng đến được giới tu tiên.
Từng bước từng bước đi từ người phàm đến Luyện Khí, Trúc Cơ rồi kết đan.
Ở kiếp trước, chỉ cần là mỗi một sự việc khiến hắn cảm thấy phấn khích đều tranh nhau ùa về trong tâm trí hắn.
Khiến Lý Phàm cảm thấy như thể bản thân mình đích thân trải nghiệm lại một lần nữa.
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, vô số chuyện vui chồng chất lên nhau.
Dù là tâm trí của Lý Phàm, cũng không khỏi trở nên sung sướng, vui mừng.
Đúng vào lúc bầu không khí vui vẻ đặt đến đỉnh điểm...
Tất cả cảnh tượng lần lượt vỡ tung ra như bong bóng.
Mà thay vào đó, là khoảng khắc hấp hối mỗi lần Lý Phàm gặp phải.
“Phụ thân, phụ thân...”
“Phu quân!”
Bên tai loáng thoáng vang lên tiếng kêu khóc buồn đau thảm thiết, đó là kiếp thứ nhất, hắn vẫn chưa thức tỉnh Hoàn Chân, sắp sửa chết vì bệnh.
“Chẳng qua chỉ là tìm một cơ hội sống mà thôi!” Tiếng cười điên cuồng của Khấu Hồng cùng với tiếng nổ vang cực lớn, và cả ánh lửa ngợp trời, xuất hiện trước mắt Lý Phàm.
Đó là kiếp thứ hai, Đạo Huyền Tử và Khấu Hồng đại chiến, Huyền Kinh bị hủy diệt, Lý Phàm thoát chết trong gang tấc.
Liệt Giới Kình của Tiên Tuyệt Đại Trận, thân hóa thương hải nhanh chóng lão hóa, sự truy sát của Hộ Pháp trưởng lão.
...
Từng cảnh tượng về nguy cơ chí mạng dường như cùng lúc ập về phía Lý Phàm.
Mãi đến khi không gian trong Thiên Huyền Kính bị xé rách, phía trước có thể lờ mờ nhìn thấy gương mặt hiền từ của một lão giả.
Nỗi sợ hãi trong lòng hắn không thể kìm chế thêm nữa.
Lý Phàm thoát khỏi quá trình tu luyện.
“Hoàn...”
Nửa chữ còn lại vẫn chưa được hô lên trong lòng.
Tất cả các cảnh tượng đáng sợ lập tức biến mất không thấy dấu vết.
Lúc này Lý Phàm mới dừng lại.
Cả người hắn đã thấm đẫm mồ hôi lạnh, hơi thở cũng gấp gáp như thể thật sự vừa mới thoát khỏi cái chết vậy.
Ánh mắt Lý Phàm lóe lên, nhớ lại những trải nghiệm vừa rồi.
“Tu hành thất bại rồi.”
“Sinh Tử Cảm Ứng Thiên này khơi dậy nỗi sợ hãi với cái chết trong lòng người, tuyệt đối không chỉ đơn giản là ảo giác.”
“Mà là có phần giống với Ý Mã, là ảo giác nhưng lại vô cùng chân thật.”
“Trong lòng nghĩ nó là thật, nó sẽ là thật.”
“Quả đúng là nguy hiểm cùng cực, nếu như thật sự bị sa vào trong đó, không phân biệt được thật giả, e rằng thật sự sẽ có khả năng bị chính bản thân mình dọa chết.”
“Cũng khó trách cái tên Chung Thần Thông kia điên điên khùng khùng như vậy...”
“Chỉ có như vậy, ta mới có thể thật sự cảm nhận được nỗi sợ của cái chết.”
Nghĩ đến đây, Lý Phàm khẽ thở dài.
“Chỉ tiếc là, công pháp này lại vô dụng đối với mình.”
“Người bình thường đối mặt với mối đe dọa của cái chết, đương nhiên sẽ sợ hãi tuyệt vọng.”
“Nhưng mình lại không giống vậy.”
“Dù là ở bất cứ tình huống nào, mình cũng đều có một cọng rơm cứu mạng.”
“Đó chính là ‘Hoàn Chân’ của mình.”
“Khi Sinh Tử Cảm Ứng Thiên vận chuyển đến mức cực hạn, đối mắt với mối đe dọa của cái chết trông chân thực như vậy, theo bản năng mình sẽ gọi ‘Hoàn Chân’, bắt đầu lại tất cả...”
“Chờ đã...”
Trong nháy mắt, Lý Phàm như thể nghĩ đến gì đó, vẻ mặt khẽ thay đổi.
“Bản năng sinh tồn...”
“Huyền Hoàng Luyện Tâm Chú...”
Lý Phàm bỗng đứng lên, suy nghĩ trong đầu nhanh chóng xoay chuyển.
Hắn đi đi lại lại, suy nghĩ vè tính khả thi của việc này.
“Nghịch luyện đạo thâm, cần mình phải chống lại bản năng trong lòng.”
“Mà đối với mình, bản năng lớn nhất, chính là vào lúc cận kề cái chết, sẽ gọi ‘Hoàn Chân’.”
“Nếu như mình dùng cái này để nghịch luyện đạo tâm, chắc hắn thu hoạch sẽ không thể tưởng tượng nổi.”
“Nhưng lại không thể thực sự ở ranh giới giữa sự sống và cái chết, từ bỏ việc dùng Hoàn Chân.”
“Sử dụng Sinh Tử Cảm Ứng Thiên, thì sẽ không còn vấn đề này nữa.”
Ánh mắt Lý Phàm lóe lên, một lúc sau, lại ổn định tâm trạng của mình.
Bắt đầu vận chuyển lại pháp quyết của Sinh Tử Cảm Ứng Thiên.
Trong lần này, khi tất cả những cảnh tượng tốt đẹp trong cuộc đời hắn bị tan thành mây khói, mối đe dọa của cái chết lại một lần nữa ập đến.
Lý Phàm vẫn không thể bỏ được thói quen dường như đã khắc sâu vào linh hồn này, vẫn nên vẫn gọi “Hoàn Chân”.
Lần thứ hai thử nghiệm, thất bại.
Lý Phàm vẫn kiên trì, tiếp tục thử lần thứ ba, lần thứ tư...
Mãi cho đến tận lần thứ năm mươi sáu.
Khi đối mặt với gương mặt của Thiên Y, Lý Phàm vận chuyển “Huyền Hoàng Luyện Tâm Chú”.
Đồng thời dùng sự kiên trì quật cường của mình, tạm thời áp chế bản năng muốn gọi “Hoàn Chân”ra.
Nhưng mối đe dọa của cái chết lại không hề biến mất cùng với sự kiềm chế của Lý Phàm.
Mà lại ngày càng trở nên chân thật hơn.
Gương mặt của Thiên Y dần trở nên rõ ràng hơn trước mắt hắn, giác linh trong lòng Lý Phàm cũng không ngừng điên cuồng cảnh báo.
Sau cùng, Lý Phàm vẫn đầm đìa mồ hôi thoát khỏi việc tu luyện Sinh Tử Cảm Ứng Thiên.
“Có lẽ, Cảm Ứng Thiên này chỉ có ở sau khi tu hành đến giai đoạn không màng sống chết, mới có thể thật sự trực tiếp đối diện với cái chết mà không tổn thương đến chính mình.”
Lý Phàm biết rất rõ, vừa nãy nếu như bản thân mình cố chấp gắng gượng, dù không tạ thế tại chỗ, thì kết cục của hẵn cũng chẳng tốt đi đâu cả.
“Công pháp này quả đúng là khá tà môn.”
“Nhưng, trong khoảng thời gian ngắn ngủi vừa nãy cũng đã thu hoạch được rất lớn.”
Trong quá trình luyện tâm lần này, so với những gì thu hoạch được lần trước khi băng qua sương trắng, liều mạng tìm cứu viện, thì hơi thở đã sảng khoái thoải mái hơn nhiều, trực tiếp ập xuống đầu.