Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 549 - Chương 549. Không Bạc Đãi Người Có Công

Chương 549. Không bạc đãi người có công Chương 549. Không bạc đãi người có công

“Bị vây công?” Tiết Mộ không tránh khỏi phát ra âm thanh hốt hoảng.

“Mê Thất… không lẽ là? Chỉ một lúc sau hắn đã phản ứng trở lại, thần sắc có phần kinh hoảng.

Hoàng Phủ Tùng từ từ gật đầu: “Không sai, những tu sĩ đó đều là tâm phúc của Kỷ viện trưởng, tuyệt đối trung thành, có thể vượt qua được mọi khảo nghiệm.”

“Nhưng cho dù như vậy, một khi đã bước vào bên trong mê vực vẫn sẽ bị mất đi tâm trí.”

“Xem kỹ viện trưởng như tử địch, liền hùng hổ tấn công không nương tay.”

“Kỷ sư phụ thì sao? Người có bị lạc mất thần trí không?” Lý Phàm tinh tế nhận ra được vấn đề chốt yếu liền bày tỏ thắc mắc.

Hoàng Vũ Tùng nhìn Lý Phàm: “Kỷ viện trưởng tu vi cao thâm khó đoán, tất nhiên không thể dễ dàng mất đi ý chí của bản thân.”

“Đáng tiếc là những tu sĩ tùy tùng đều có tu vì không yếu nên nên khi liên thủ với nhau đã gây ra không ít rắc rối cho Kỷ viện trưởng.”

“Vì phải tự vệ, Kỷ viện trưởng đành phải giết tất cả bọn họ.”

Hoàng Phủ Tùng tỏ vẻ thập phần nuối tiếc. Lý Phàm bọn họ nghe vậy cũng có chút bất ngờ. Sau đó liền liền hiểu ra sự việc nhưng lại không dám đi sâu vào tìm hiểu.

“Đích thực quá hung hiểm, khó trách phải tạm thời phong tỏa nơi đó.” Lý Phàm tỏ vẻ hiển nhiên.

Hoàng Phủ Tùng dùng ánh mắt cảnh cáo Lý Phàm, truyền âm đến: “Tiểu tử, điều có thể nói ta đã nói với ngươi, đừng có mà được voi đòi tiên nữa.”

Lý Phàm giả vờ như không hề nghe thấy.

“Ngày mai ta sẽ đi đến những địa phận khác để xử lý việc xây dựng trận pháp. Các ngươi nếu còn cần gì khác có thể đến tìm ta trước khi ta rời đi.”

Sau khi đến Vĩnh Hằng Tiên Luỹ, Hoàng Phủ Tùng mới lộ nét mặt vui cười căn dặn Tiết Mộ với Khương Kỳ Quý. Riêng Lý Phàm, hắn nhìn cũng không thèm nhìn tới, phất tay áo rời đi.

Lý Phàm cũng không hề để ý. Vất vả đã bao nhiêu năm, giờ đã có công lộc.

Việc đầu tiên khi trở về Đoạn Chưởng tiên thành chính là kiểm tra thành tích của mình trên bảng vàng.

Trong năm ngày này, bảng điểm đã có sự biến hóa to lớn.

Khương Kỳ Quý do chủ trì Thiên Huyền Trận Khắc nhập trận nên điểm đỉnh hiến tăng vọt.

Lý Phàm chỉ nhờ vào ưu thế lúc trước, tổng số điểm chỉ thêm được một chút mà thôi.

Hai người bọn họ đều bị loại ra khỏi mười người đứng đầu, thứ hạng tuột xuống đến gần hai mươi rồi.

“Như vậy mà thấy trong mấy ngày nay, có không ít nơi đã hoàn thành Thiên Huyền Tỏa Linh trận á. Thậm chí còn xuất hiện những khuôn mặt lạ chiếm vị trí đầu bảng.”

“Ta ngược lại cảm thấy có chút không công bằng. Chúng ta bố trận ở Vực Thẳm Gào Thét khó hơn nhiều so với những châu thành bình thường. Lý đại sư bọn họ đáng lý phải nhận được số điểm nhiều hơn mới đúng.”

“Có hay không có khả năng số điểm đã được cộng thêm mức độ khó khăn trong quá trình bố trận? Vì Vực Thẳm Gào Thét tuy nguy hiểm nhưng chưa chắc đã là nơi nguy hiểm nhất trong Vạn Tiên Minh.”

“Lý Phàm đạo hữu, ngươi xem, thế mà Quách Hiệp Trọng đã vọt lên đến hạng ba trăm rồi!”

Trong âm thanh ồn ào huyên náo, Tiết Mộ truyền âm nhắc nhở.

“Ừm, ta cũng chú ý thấy rồi. Đạo hữu cảm thấy thế nào?” Lý Phàm hỏi lại.

“Số điểm của mọi người không phải cố định, đều đang tăng cao qua từng giây từng phút. Dưới tình huống như vậy mà Quách Hiệp Trọng lại có thể đi sau về trước.”

“Vả lại còn là sau khi trận pháp đã xây dựng hoàn thành mới bộc phát nâng cao thứ hạng như vậy...”

“Ta nhận thấy có lẽ người này đã tham gia vào quá trình nghiên cứu lúc đầu của Thiên Huyền Tỏa Linh trận.”

Tiết Mộ nhìn thì có vẻ chất phát nhưng tuyệt đối không phải là kẻ ngu ngốc.

Hắn đang trấn định mà phân tích: “Kỷ viện trưởng đã từng nói qua số điểm bao nhiêu đều dựa theo đỉnh hiến khi hoàn thành xây dựng trận pháp.”

“Riêng về người sáng lập ra trận pháp tất nhiên sẽ được cộng điểm khi mỗi một trận pháp được hoàn thành.”

“Chỉ có như vậy mới có thể giải thích được tình huống này.”

Lý Phàm hồi tưởng lại hình dáng của Quách Hiệp Trọng lúc còn ở Hoàn Vũ biệt viện.

“Hắn lúc đó chỉ là một Kim Đan trận pháp sư, có thể làm được vậy hay không?” Lý Phàm cười hỏi.

Tiết Mộ nghe thế cũng có phần ngập ngừng.

“Hoặc là hắn chỉ góp một phần sức lực vào quá trình sáng lập trận pháp?” Hắn do dự trả lời.

“Có suy nghĩ nhiều cũng không được lợi ích gì, cứ hoàn thành tốt nhiệm vụ của chúng ta là được.” Lý Phàm chân thành nhắc nhở.

Tiết Mộ nhìn dáng vẻ già nua của Lý Phàm, thần sắc nghiêm nghị gật đầu tán thành.

“Tham gia thiết kế Thiên Huyền Tỏa Linh trận, sau đó chỉ cần ngồi chờ hưởng lợi.”

“Không chỉ nhận được số điểm lớn trong cuộc cạnh tranh này, mà sau khi đã hoàn thành quá trình phổ cập Thiên Huyền Tỏa Linh trận, thân phận địa vị chắc chắn cũng sẽ được nâng lên tầm cao hơn.”

“Quả thật là một phương pháp tốt.”

Sau khi ly biệt với Tiết Mộ trở về phòng, Lý Phàm không tránh khỏi suy nghĩ về vấn đề lúc nãy.

“Nếu thời gian có thể nghịch chuyển ba mươi năm, trên thế gian này e rằng không ai am hiểu Thiên Huyền Tỏa Linh trận hơn mình được.”

“Tuyệt diệu! Chỉ là khi tiết lộ cần phải chú ý giới hạn…”

Lý Phàm vẫn đang suy tưởng.

Đêm đến Lý Phạm lén đến nơi ở của Hoàng Phủ Tùng. Cứ như sớm đã dự đoán được Lý Phàm chắc chắn sẽ tới, trên bàn đã bày sẵn một chén linh trà, có vẻ như đã chờ khá lâu rồi.

Bình Luận (0)
Comment