Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 550 - Chương 550. Không Bạc Đãi Người Có Công (2)

Chương 550. Không bạc đãi người có công (2) Chương 550. Không bạc đãi người có công (2)

Lý Phàm cũng không hề khách khí, một hơi uống cạn. Chép chép miệng, nhìn vào bảng Hoàn Chân. Chỉ tăng được một năm tuổi giới hạn.

“Chỉ có thể tính là miễn miễn cưỡng cưỡng.” Lý Phàm lắc đầu tỏ vẻ không có gì đặc biệt.

Hoàng Phủ Tùng bị tức đến phát cười, nhưng cũng không quá để tâm, quay qua trực tiếp hỏi Lý Phàm: “Ngươi nói xem ngươi một kẻ sắp chết, còn nỗ lực như vậy để làm gì?”

“An nhàn sống hết phần đời còn lại không phải tốt hơn sao. Lại còn muốn tranh bảng? Rốt cuộc ngươi đang nghĩ gì thế?”

Trước mặt Hoàng Phủ Tùng, Lý Phàm cũng không giả vờ là người biết vô tư cống hiến, đạo đức thanh cao nữa, hắn thay đổi một cách nói khác.

“Chính vì đại hạn sắp tới nên ta càng phải nỗ lực hơn.”

“Như thế mới có thể tìm đường sống trong cái chết, đổi được một cơ hội sống sót.”

Lý Phàm nói thẳng như vậy.

“Ờ? Sao lại nói như thế?” Hoàng Phủ Tùng hứng thú với câu trả lời của Lý Phàm.

“Ta bị vây hãm trong Ma Âm Đại Triều với sương trắng phệ nguyên hoàn toàn là việc ngoài ý muốn. Vì tìm cứu viện mà mất gần hết tuổi thọ cũng không nằm trong dự đoán của ta.”

“Ta đến thế gian này còn chưa được trăm năm, vậy mà sắp phải chịu cảnh thân tử đạo tiêu, làm sao ta có thể cam tâm chấp nhận?”

“Ta tất nhiên muốn được tiếp tục sống.”

“Nhưng bảo vật có thể kéo dài tuổi thọ thật sự quá trân quý đối với ta, sợ là dùng cả phần đời còn lại để tìm kiếm cũng chưa chắc có được một món.”

“Muốn được sống, ta buộc phải tìm một phương pháp khác, đi đường vòng để đạt được mục đích.”

“Tuy không thể tuyệt đối nắm bắt được cơ hội, nhưng tuyệt đối xứng đáng để ta cược một ván.”

Tinh quang lấp lánh trong mắt Lý Phàm trái ngược hẳn với vẻ ngoài già nua của hắn.

Hoàng Phủ Tùng càng hiếu kỳ hơn: “Cược? Cược về cái gì?”

Lý Phạm thần sắc nghiêm trang, một từ một chữ nói rõ ràng: “Ta cược…”

“Tiên Minh không bạc đãi người có công!”

“Đặc biệt là có công trong việc xây dựng Thiên Huyền Tỏa Linh trận!”

Hoàng Phủ Tùng ngẩn ngơ quan sát Lý Phàm, uống cạn chén trà Thanh Long Tu trước mặt.

Lý Phạm vẫn chưa ngừng lời nói: “Ngươi với ta đều hiểu rõ mức độ quan trọng của Thiên Huyền Tỏa Linh trận.”

“Còn về sự tích ta nỗ lực để xây dựng trận pháp truyền ra toàn thiên hạ là thủ bút của ai, tất nhiên không cần phải nói nhiều.”

“Trước khi trận pháp được phổ cập hoàn toàn mà để ( tấm gương cho thiên hạ ) ta đây phải thê thảm chết già, hay là được Vạn Tiến Minh ra mặt cứu ta một mạng sẽ tốt hơn hả?”

“So với việc khuyến khích trận pháp sư trong toàn thiên hạ càng nỗ lực hơn thì có lẽ một số bảo vật tăng thọ sẽ không đáng là gì.”

“Cho nên, trước mắt mà nói, ta không những không sợ sẽ chết già mà ngược lại còn chê số tuổi thọ còn sót lại quá nhiều nữa đó.”

“Hoàng Phủ tiền bối, ly trà vừa rồi của người suýt chút nữa hại ta đó.”

“Bồi thường cho ta thế nào?”

Lý Phạm nói xong thì yên lặng ngồi nhìn Hoàng Phủ Tùng.

Hoàng Phủ Tùng nghe những lời có chút vô lại của Lý Phàm, không những không tức giận mà ngược lại có vẻ rất tán thưởng về nó.

“Lúc trước, khi nghe sự tích về ngươi ta còn tưởng ngươi đã bị đoạt xá rồi chứ.”

“Có nhìn thế nào nữa ngươi cũng không liên quan đến mấy chữ ( xả thân vì người, đại công vô tư ).”

“Chỉ là những gì ngươi làm được người khác tận mắt chứng kiến, không phải là giả tạo, làm ta phải thắc mắc một khoảng thời gian dài.”

“Nhưng hiện tại những lời ngươi nói đã giải thích được những nghi hoặc của ta.”

Hoàng Phủ Tùng đánh giá Lý Phàm, nhẹ gật đầu: “Tiểu tử nhà ngươi, thật là một kẻ hung hãn.”

Thần sắc Lý Phàm vẫn như thường: “Tiền bối khen ngợi rồi! Không rõ bồi thường này sẽ tính sao?”

Hoàng Phủ Tùng vỗ vỗ bụng, liền cười nói: “Ngươi chẳng qua là muốn từ chỗ ta biết được đi nơi nào sẽ có hiệu quả cao nhất cho việc tranh bảng mà thôi. Cứ vòng vòng vo vo như thế làm gì.”

Nói vậy, hắn điểm ngón tay trước mặt Lý Phàm.

Chi chít những thông tin xuất hiện trước mặt hắn, bao gồm tình huống xây dựng Thiên Huyền Tỏa Linh trận tại đa số các lãnh địa và danh sách những trận pháp sư tương ứng với những nơi đó. Còn ghi chú rõ thứ hạng, số điểm đạt được, thậm chí còn có dự đoán về khả năng vượt cấp hạng của bọn họ.

Hoàng Phủ Tùng đắc ý nói: “Đây là danh sách tuyệt mật truyền tới ngày hôm qua. Tuy đã một ngày qua đi, số điểm đã có biến hóa, nhưng tuyệt đối có thể dùng nó lại để tham khảo.”

“Bình thường ai mà muốn nhìn thấy thì nhất định phải có chút hiếu kính mới được.”

Li Phàm nhanh chóng lướt qua danh sách. Một lúc sao lại hơi chau mày.

Hoàng Phủ Tùng nhìn thấy biểu tình của Lý Phàm, có chút ngạc nhiên nên hỏi: “Sao hả, Lý tiểu tử, như vậy mà ngươi vẫn chưa vừa ý?”

“Hoàng Phủ tiền bối, danh sách này dường như có một vài chỗ thiếu sót?” Lý Phàm nhìn hắn với ánh mắt sáng quắc, đặt câu hỏi.

“Thiếu sót? Tuyệt đối không thể nào? Cái này của ta…”

Chưa chờ Hoàng Phủ Tùng phản bác hết lời, Lý Phàm đã trực tiếp chen ngang: “Ngũ Hành đại động thiên đâu?”

Hoàng Phủ Tùng ngẩn người.

Lại nghe Lý Phàm tiếp tục huyên thuyên không dứt: “Trước kia là ngòi dẫn lửa của cuộc đại chiến châu Thiên Linh giữa Vạn Tiên Minh với Ngũ Lão hội, ngày nay lại là nơi cung cấp vô số tài nguyên, địa điểm quan trọng như vậy không thể nào lại không được thiết lập Thiên Huyền Tỏa Linh trận?”

“Lại còn (Thiên Nhai Hải ) nữa? Thánh địa tu luyện mà bao tu sĩ ước ao, một khi vượt biển là có thể đạt đến trình độ viên mãn của cảnh giới hiện có. Thế nhưng ta cũng không thấy nó trong danh sách.”

Bình Luận (0)
Comment