Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 551 - Chương 551. Như Giả Nhưng Lại Là Thật

Chương 551. Như giả nhưng lại là thật Chương 551. Như giả nhưng lại là thật

“Tinh Khu Nguyên, Kiệt Thời Thiên, …”

“Vãn bối đây tuy hiểu biết nông cạn, nhưng những địa điểm này đã từng được nghe qua.”

Để che giấu mục đích thật sự của mình, Lý Phàm liên tục liệt kê ra khá nhiều bí mật và địa điểm quan trọng.

Những nơi này Lý Phàm được biết qua những văn hiến bí mật, chưa từng được đi qua.

Nhưng lúc này đem bọn chúng ra để đánh lạc hướng là biện pháp rất tốt.

“Tiểu tử ngươi biết được khá nhiều đó.” Bị Lý Phàm vạch trần, Hoàng Phủ Tùng cũng không tỏ vẻ gì khác lạ.

Chỉ lầm bầm một câu rồi lại nghiêm mặt nói: “Nói thẳng cho ngươi biết vậy, ngươi cũng biết những nơi đó quan trọng như thế nào. Vốn không thể để cho người ngoài tùy ý chen chân.”

“Không sai, xây dựng trận pháp ở những nơi như vậy có thể nhận được đỉnh hiến độ cao gấp vài lần so với những nơi bình thường khác.”

“Nhưng những trận pháp liên quan đều có người chuyên phụ trách xây dựng. Một tiểu bối như ngươi, không có quan hệ rộng rãi, không có kẻ chống lưng, còn muốn tham gia vào để kiếm điểm…”

“Ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi đó.”

Hoàng Phủ Tùng liên tục lắc đầu: “Ngươi xem biết bao nhiêu người trên bảng vàng thi đấu có ai làm được không?”

“Bọn họ không mạnh bằng ngươi?”

Đối mặt với chê trách của Hoàng Phủ Tùng, Lý Phạm cũng không hề chán nản, ngược lại liền nắm được trọng điểm trong đó.

Như đã tìm ra được vấn đề, hắn nói: “Chỉ cần có quan hệ, có bối cảnh, vậy là vẫn có cơ hội để tham gia xây dựng trận pháp ở những nơi này phải không?”

Hoàng Phủ Tùng bị mạch suy nghĩ kỳ lạ của Lý Phàm làm cho có chút cạn lời.

Vừa chuẩn bị chế nhạo lại nhìn thấy Lý Phàm đang nghiêm chỉnh suy tư, không hiểu sao trong lòng hắn bỗng nhiên hốt hoảng.

“Tiểu tử ngươi không lẽ là thật sự có kẻ chống lưng à?” Hoàng Phủ Tùng hoài nghi hỏi vậy.

Lý Phàm không chính thức trả lời, chỉ cười nhẹ: “Chỉ là gắng hết sức mà thôi, chuyện tiếp theo có lẽ cần Hoàng Phủ Tùng tiền bối giúp đỡ xoay sở.”

Câu nói không rõ đầu đuôi này càng khiến Hoàng Phủ Tùng kinh nghi bất định.

“Nếu có gì cần giúp, ta sẽ liên hệ với tiền bối sau. Đến lúc đó mong tiền bối có thể giúp ta một tay.” Lý Phàm khiêm tốn nhờ cậy.

Nói xong liền rời khỏi căn phòng.

Nhìn bóng lưng Lý Phàm, ánh mắt của Hoàng Phủ Tùng trở nên lấp lánh.

Do dự một lúc, hắn không nhịn được liền lên tiếng hỏi: “Liên quan đến Đạm Đài Thao …”

Lý Phàm vẫn không ngừng bước, phút chốc đã biến mất khỏi tầm mắt của Hoàng Phủ Tùng.

Chỉ để lại âm thanh nhàn nhạt mơ hồ quanh quẩn nơi đây.

“Chỉ là lời nói đùa của vãn bối. Tiền bối đã giúp ta vài lần, nếu không thích nghe, sau này ta tuyệt đối sẽ không nhắc đến nữa.”

Hoàng Phủ Tùng nhìn chằm chằm vào hướng Lý Phàm rời đi, thần sắc có chút khó đoán.

Hắng giọng một tiếng, đóng mạnh cửa phòng.

Bọn Đạm Đài Thao chết oan, có liên quan đến Hoàng Phủ Tùng hay không, Lý Phàm thật sự không rõ.

Nhưng lúc trước, khi Lý Phàm vô tình lấy bọn Đạm Đài Thao để đùa giỡn Hoàng Phủ Tùng, đã cảm giác được chúc khắc lạ từ việc hắn phản ứng có phần quá độ. Thậm chí còn mơ hồ cảm nhận được một chút sát khí đang nhắm vào mình.

Tuy là rất mơ hồ gần như không thể nhận ra được, nhưng Lý Phàm nắm bắt được Vô Tương Sát Cơ nên có cảm ứng rất rõ về sát ý.

Cho nên có thể xác định là lúc đó Hoàng Phủ Tùng quả thật đã có ý nghĩ giết chết Lý Phàm.

Việc này đã làm cho Lý Phàm hiếu kỳ.

Nên tiếp theo đó Lý Phạm liên tục lấy chuyện Đạm Đài Thao chết oan để thử nghiệm giới hạn của Hoàng Phủ Tùng.

Nhưng làm hắn có chút không ngờ là chỉ cần Lý Phàm nhắc đến Đạm Đài Thao, Hoàng Phủ Tùng thật sự trở nên dễ nói chuyện hơn nhiều.

Thậm chí vì việc đó mà hiện giờ thái độ của hắn đối với Lý Phàm khác hẳn những học viên khác. Cho đến khi nghe được câu nghi vấn hiện tại của Hoàng Phủ Tùng, Lý Phàm dám xác định hắn chắc chắn có liên quan đến cái chết của bọn Đạm Đài Thao.

Khả năng chính hắn ra tay không lớn lắm, nếu thật như vậy đã sớm bị thanh trừ. Nhưng có khả năng là đã từng tiết lộ tin tức của bọn Đạm Đài Thao hoặc những việc nhỏ tương tự. Đây cũng là lý do tại sao hắn có chút mẫn cảm khi nghe thấy ba chữ “Đạm Đài Thao “.

Vì hắn chắc chắn không thể thoát được nếu bị kiểm tra kỹ càng. Tuy nói là sự việc đã qua khá lâu, danh tính Đạm Đài Thao gần như đã bị quên lãng. Nhưng Lý Phàm cứ cách một khoảng thời gian lại nhắc đến một lần trước mặt Hoàng Phủ Tùng, khiến hắn cứ phải tâm thần bất định.

Lý Phàm tất nhiên hiểu được đạo lý nên dừng đúng lúc.

Hoàng Phủ Tùng đã gợi ra sự việc, thì sau này không thể nhân nhượng giả vờ như trước kia với Lý Phàm nữa.

Ý tứ của Lý Phàm cũng đã truyền đạt rất rõ ràng, ngươi chỉ cần giúp ta một lần cuối cùng thì từ nay về sau, ta tuyệt đối không đề cập đến việc này nữa.

Nhận được khá nhiều tin tức từ Hoàng Phủ Tùng, ép người quá đáng ngược lại sẽ chẳng tốt đẹp gì.

Lý Phàm tỏ rõ thái độ này cũng không hề cảm thấy có gì nuối tiếc.

Lý Phàm với Hoàng Phủ Tùng có chênh lệch lớn về cả thực lực lẫn địa vị.

Việc uy hiếp tất nhiên sẽ có nguy hiểm.

Nhưng nhờ có dị tượng sau khi tu sĩ chết đi, nên muốn người khác không biết mình giết người diệt khẩu đúng thật có chút khó khăn.

Thêm nữa, Lý Phàm ngày nay cũng có thể tính là gương mẫu cho thiên hạ, luôn sống dưới ánh đèn soi rọi. Cho dù Hoàng Phủ Tùng muốn động thủ, cũng phải suy nghĩ hậu quả về sau.

Bình Luận (0)
Comment