Cho dù đã có trận pháp chia cách với hoàn cảnh bên ngoài, ở trong thuyền Độ Trần, Lý Phàm vẫn có thể cảm nhận được sức nóng ngoài kia.
Là sức nóng còn sót lại của lực lượng có thể thiêu rụi tất thảy. Trong thiên địa dường như chỉ còn sót lại uy năng màu đỏ sậm của lực lượng đó.
Mặt đất nứt nẻ, bầu trời luôn bị ngọn lửa mãnh liệt không ngừng thiêu đốt.
“Nghìn năm về trước, nơi này cũng là một nơi rất tốt á. Đáng tiếc ngày nay lại biến thành hình dạng này.”
Bị xúc động bởi cảnh sắc hoang tàn nơi đây, Hoàng Phủ Tùng nhẹ thở dài, vạn phần cảm khái.
“Nếu không phải Hóa Linh Giản thật sự quá khác biệt, e rằng đồng minh sớm đã bỏ mặc nơi này rồi.”
“Hóa Linh Giản có chỗ nào đặc biệt?” Lý Phàm thuận theo đó hỏi tiếp.
“Ngươi không biết?” Lần này Hoàng Phủ Tùng thật sự kinh ngạc rồi.” Vậy ngươi gấp gáp muốn đến nơi này để làm gì?”
Lý Phàm liền biểu hiện dáng vẻ mình thật là oan khuất, vô tội.
Khuôn mặt Hoàng Phủ Tùng liên tục giật mạnh. May là tu luyện tính tình tốt nên có thể gắng gượng kềm nén không phát tác.
Lần nữa đảm nhiệm chức vụ nhân viên giải thích: “Bản thân Hóa Linh Giản không có chỗ gì đặc biệt, chỉ là do nơi đây có sinh ra một loại đá xanh lục.”
“Loại đá tài nguyên này có thiên tính áp chế linh lực rất mạnh.”
“Tu sĩ chúng ta nếu không có phương pháp ứng phó đặc biệt, một khi đến gần nó, toàn thân linh khí sẽ bị lắng đọng, không thể vận dụng, lập tức sẽ trở nên yếu đuối như người phàm.”
“Dựa vào đặc tính đó, đồng minh gọi nó là Hóa Linh Thạch.”
Lý Phàm nghe thế liền có cảm giác mơ hồ rằng loại đá này có chút quen thuộc. Dường như đã từng được gặp qua nhưng lại không thể nhớ ra được cụ thể sự việc.
Lý Phàm liền nghĩ ngay đến rất có thể là do phân thân biến mất một cách kì lạ kia đã từng gặp qua loại đá này. Vậy nên Lý Phàm cũng không bận tâm nữa, lại tiếp tục đặt câu hỏi:
“Ta đã từng ngẫu nhiên nhìn thấy một loại đá của thời thượng cổ tên Tuyệt Tiên Thạch.”
“Có hiệu quả khá giống với miêu tả của tiền bối về Hóa Linh Thạch.”
“Không rõ hai loại này có phải cùng một thứ hay không?”
Có lẽ đã quá quen thuộc với sự hiểu biết rộng rãi của Lý Phàm, nên khi hắn đặt câu hỏi hóc búa Như vậy vẫn không làm Hoàng Phủ Tùng ngạc nhiên. Hắn cười hỏi ngược lại: “Ngươi hỏi ta, ta biết đi hỏi ai? Nếu ngươi hiếu kỳ như vậy hay là chút nữa tự thân đi cảm nhận thử là được.”
Bị Hoàng Phủ Tùng hỏi ngược lại, Lý Phàm cũng không để tâm. Theo sự hiểu biết của hắn, Thiên Huyền Kính có liên quan đến bảo vật của Huyền Thiên giáo thời thượng cổ - Huyền Thiên Bảo Kính, thì Hóa Linh thạch với Tuyệt Tiên Thạch rất có khả năng chính là cùng một thứ.
Những lời nói đùa của Hoàng Phủ Tùng lại trở thành sự thật, hắn đã từng sử dụng qua Tuyệt Tiên Thạch ở trong Đoạn Tiên Cảnh, chờ khi gặp được Hóa Linh Thạch, tất nhiên sẽ có thể phân biệt được hai loại này có rốt cuộc có phải là một hay không.
…
Bãi Viêm Thần vạn dặm, quả thật xứng với danh vạn dặm đất đỏ. thuyền Độ Trần bay với tốc độ nhanh chóng trong vài ngày nhưng Lý Phạm chỉ có thể nhìn thấy được cảnh sắc hoang tàn không thay đổi. Cả vùng trời đất chỉ có ngọn lửa thiêu đốt trường tồn, không thấy bất cứ tung tích của một sinh linh nào khác.
Trong hành trình, đôi lúc sẽ bất ngờ xuất hiện nham thạch trào ra từ vết nứt vỡ. Trông cứ như phi long màu đỏ vọt khỏi vực thẳm, khuấy động không khí xung quanh khiến chúng trở nên náo động, hỗn loạn. Đối mặt với tình cảnh khủng khiếp như vậy, thuyền Độ Trần buộc phải đi đường vòng.
Nguy hiểm không phải chỉ đến từ dưới mặt đất mà luôn có thể xuất hiện từ trên đỉnh đầu. Không hề có gì báo trước, từ trên trời sẽ bất ngờ giáng xuống phi tinh lưu hỏa. Chúng va chạm với mặt đất, bộc phát ra năng lượng khủng khiếp có thể hủy thiên diệt địa. Sự va chạm đó sẽ tạo ra dòng chảy nóng bỏng thổi bay thuyền Độ Trần đến mức mất hẳn sự khống chế, cứ như lục bình phiêu dạt giữa ngọn gió.
“Đây rốt cuộc là địa điểm quỷ quái gì vậy…”
Trong Bãi Viêm Thần vạn dặm vạn phần nguy hiểm, một bước đi sai hoặc một chút lơ là có khi phải trả giá bằng sinh mạng.
Lần đầu tiên thấy được nơi hiểm ác như vậy, Lý Phàm không tránh khỏi có chút hồi hộp cẩn trọng.
May là người điều khiển là Hoàng Phủ Tùng có kinh nghiệm phong phú, chắc chắn đây không phải là lần đầu tiên hắn đến nơi này rồi.
Mất khoảng năm ngày, cả đoàn người có nguy nhưng không hiểm đã đến được Hóa Linh Giản.
Không cần Hoàng Phủ Tùng thông báo, khoảng cách vẫn còn khá xa là Lý Phàm đã nhận ra được rồi. Thực sự là do Hóa Linh Giản này thật sự quá khác biệt với cả vùng Bãi Viêm Thần vạn dặm.
Một khe rãnh thanh mảnh màu xanh lục uốn lượn đột ngột vắt ngang qua vùng đất đỏ rộng lớn. Trông cứ như một vết thương ăn sâu vào lòng đất.
Những nguy hiểm có thể hủy diệt tất cả thấy qua trên hành trình giờ đây liên tục công kích, xâm lược vào khe rãnh xanh lục kia nhưng ngay khi nó đến gần liền bất ngờ bị chuyển đổi từ màu đỏ sang màu xanh. Từ dung nham biến thành luồng khí xanh đen, phun cao vượt khỏi tầng mây.
“Cẩn thận một chút, tiếp đến rất có thể sẽ bị xóc nảy lắc lư một chút.”
Vào thời khắc thuyền Độ Trần xông vào Hóa Linh Giản, Hoàng Phủ Tùng “thiện ý “nhắc nhở Lý Phàm. Âm thanh vừa dứt, thuyền Độ Trần đang bay lượn bất ngờ mất đi động lực. Thậm chí ngay cả quán tính trượt về phía trước cũng không còn nữa, nó trực tiếp rơi thẳng xuống khe rãnh kia.