Và lúc này Lý Phàm cũng cảm nhận được thứ lực lượng cường hãn có thể hủy diệt tất cả những linh lực khác kia, Lý Phàm lập tức như trở thành phàm nhân, trái tim như luôn bị bóp chặt trong quá trình rơi xuống.
Trong thuyền Độ Trần mơ hồ truyền lại những âm thanh hoảng hốt.
Ngay khi Lý Phàm nghĩ rằng sắp phải chịu cảnh thuyền vỡ người chết thì từ dưới đáy Hóa Linh Giản bất ngờ tuôn ra một luồng khí cường đại đón lấy thuyền Độ Trần. Con thuyền bị lắc lư mạnh như cuồng phong cuốn qua, tốc độ rơi dần dần chậm lại. Luồng khí biến mất ngay khi thuyền Độ Trần vừa kịp tiếp đất một cách đầy khó khăn.
“Toàn bộ ra đây.”
Theo mệnh lệnh của Hoàng Phủ Tùng, mọi người bước ra khỏi khoang thuyền, tập hợp ở boong thuyền.
“Ha ha ha, Hoàng Phủ huynh, đã lâu không gặp!”
Tiếng cười hào sảng vang lên, không lâu sau một nam nhân ở trần có thân hình rắn chắc nhảy lên thuyền Độ Trần. Bùm, tiếng động do hắn gây ra rất lớn, cả thân thuyền đều bị dao động nhẹ.
“Đông Phương huynh, đã lâu không gặp!” Khuôn mặt mập mạp của Hoàng Phủ Tùng mang đầy nét cười, nhiệt tình tiến tới ôm chầm lấy Đông Phương.
“Từ khi cách biệt ở ( Thiên Diệp Thư Lâm ) đến nay đã hai mươi ba năm, Đông Phương huynh phong thái vẫn như cũ, không thua kém năm đó á!”
Sau khi buông tay, Hoàng Phủ Tùng quan sát Đông Phương, khen ngợi tán thưởng như vậy.
“Sánh không được với sự tăng tiến tu vi của Hoàng Phủ huynh, thật làm ta ngưỡng mộ!” Đông Phương vỗ vỗ cái bụng phệ của Hoàng Phủ Tùng không chút kiêng kỵ.
Hoàng Phủ Tùng cũng không tức giận chút nào: “Như nhau như nhau thôi!”
Khi hai người đang chào hỏi nhau, Lý Phàm cũng đang âm thầm quan sát vị Đông Phương tu sĩ này.
Từ trên người hắn, Lý Phàm không cảm ứng được chút tung tích dao động linh lực nào
Lúc nãy hắn nhảy từ bên dưới lên đến thuyền Độ Trần dường như toàn bộ đều dựa vào sức lực của thân thể.
Cơ thể nhìn có vẻ ốm yếu, nhưng những đường nét cơ bắp góc cạnh rõ ràng, đã biểu hiện được sức bùng phát bên trong cơ thể đó.
Đây là lần đầu tiên Lý Phàm nhìn thấy người có thân thể cường hãn như vậy.
“Hoàng Phủ huynh cứ ở đây nghỉ ngơi vài ngày. Lâu nhất nữa tháng là đại trận nơi đây sẽ hoàn thành.” Đông Phương nói với Hoàng Phủ Tùng.
Nói xong từ trong cổ họng hắn phát ra tiếng kêu kỳ quái.
Lý Phàm híp mắt, mơ hồ cảm thấy âm thanh này có chút quen thuộc.
Bất ngờ, “mặt đất” bên dưới thuyền Độ Trần bất ngờ cử động.
Có tiếng kêu vang vọng từ sâu bên dưới truyền đến. Sau đó vùng đất rộng lớn này bắt đầu bay lên, tiếp tục đi sâu xuống bên trong Hóa Linh Giản.
“Đây là…”
“Liệt Giới Kình?”
Lý Phạm có hơi bất ngờ.
Trong tiếng hô hoán ngạc nhiên của mọi người, hắn rốt cuộc cũng nhìn rõ được thứ đang chở thuyền Độ Trần vốn không phải là mặt đất, mà là một con dị thú màu đen to lớn.
Nhìn dáng vẻ rất giống với Liệt Giới Kình từng phong tỏa tiểu thế giới phàm nhân mà Lý Phàm đã từng gặp qua.
“Luồng khí vừa đỡ lấy thuyền Độ Trần khi rơi xuống dường như là do Dị Kình này phát ra.”
Trong quá trình dị thú không ngừng đi sâu xuống, Lý Phàm luôn tỉ mỉ quan sát và suy ngẫm.
“Không phải Liệt Giới Kình, kích thước nhỏ hơn nhiều, chỉ là trông có vẻ giống mà thôi.”
Hóa Linh Giản không phải thật sự là vực thẳm không đáy, qua khoảng gần nửa ngày sau, sau khi cự kình phát ra một tiếng kêu vui mừng, mọi người cuối cùng cũng đến được đáy vực của Hóa Linh Giản.
Một dòng sông dài màu xanh lục chảy ngang qua vực sâu thăm thẳm.
Rất nhiều công trình được xây dựng trên dòng sông màu xanh, bên dưới chỉ được chống đỡ bằng vài cây cột đá.
Dị thú cự kình phun ra một luồng khí lưu, mang thuyền Độ Trần từ từ đặt lên một bình đài bằng phẳng rộng lớn. Sau đó thì nó liền nhảy xuống dòng sông bên dưới.
Một hiện tượng kỳ lạ đã phát sinh: Cơ thể to lớn như thế của dị thú nhảy vào nhưng dòng sông xanh lại không bắn lên một chút nước nào, chỉ xuất hiện những đường gợn sóng tròn chứng minh rằng đây không phải là ảo giác.
Đông Phương dẫn theo đoàn người men theo hành lang đi đến những công trình xây dựng gần đó.
Bước đi phía trên trên dòng sông rộng lớn, mọi người đều có chút lo lắng hồi hộp, sợ là cột đá chống đỡ bên dưới không may mà đổ vỡ thì bọn họ chỉ còn đường rơi xuống sông mà thôi.
Nước sông màu xanh này dường như có cùng nguồn gốc với Hóa Linh Thạch. Chúng tập hợp lại, áp chế tất cả những loại linh lực khác một cách tuyệt đối nhất, linh lực trong người Lý Phàm hoàn toàn lắng đọng xuống.
Không còn linh lực để chống đỡ cơ thể già nua yếu ớt, Lý Phàm càng cảm nhận rõ hơn sự bất lực do tuổi già đem đến, chỉ đi vài bước thôi đã phải thở hổn hển như sắp ngã xuống đến nơi.
Trong lòng kinh nghi, Lý Phàm thầm gọi Hoàn Chân, phát hiện vẫn có thể sử dụng bình thường mới an lòng.
“Nơi quỷ quái này cũng chỉ có bọn ngươi mới ở lâu được.”
“Cho dù đã không phải lần đầu đến đây nhưng vẫn không thể nào quen được.”
Khá lâu sau bọn họ cũng đến được một sảnh đường rộng lớn. Hoàng Phủ Tùng lau mồ hôi trên trán, cảm khái mà phát biểu ý kiến.
“Phải chịu thôi, số lượng ( Sinh Linh châu ) có hạn. Xây dựng Đại Linh Trận lại gấp gáp tiến hành nên việc này không thể chậm trễ được.”
“Toàn bộ đều đã phân chia cho thủ hạ, dùng tốc độ nhanh nhất rồi, nên không còn dư thừa nữa.”