Tuy Hoàng Phủ Tùng chưa từng chủ động nói về thông tin của người này. Nhưng Đông Phương Diệu hiểu rõ vị huynh đệ này của hắn là người như thế nào, nên khi phát hiện ánh mắt khác lạ của hắn khi nhìn Lý Phàm vào ngày hôm đó, đã khiến Đông Phương Diệu âm thầm điều tra thông tin của Lý Phàm.
Cho dù là những hành động khác người của Lý Phàm, hoặc là tốc độ lan truyền đến kinh ngạc về sự tích của hắn, đều làm Đông Phương Diệu nhận thấy rằng người này chắc chắn không đơn giản.
Thậm chí lần bất ngờ viếng thăm của Hoàng Phủ Tùng cũng rất có khả năng liên quan đến Lý Phàm.
Khi Lục thủ tịch bất ngờ hỏi về Lý Phàm, càng chứng thực được suy đoán của mình. Nhưng có một số chuyện cho dù đã đoán được rồi nhưng nhất định không thể nói ra, không thể nói… đạo lý này Đông Phương Diệu hiểu rất rõ.
Là thuộc hạ, hắn chỉ cần phối hợp tốt với lãnh đạo là được. Nếu dám tự ra vẻ khôn ngoan, làm hỏng mưu kế của một cấp trên nào đó, mất đi hi vọng cho tương lai là chuyện nhỏ, có khi còn bị mất mạng một cách không minh bạch.
Nghĩ đến đây, Đông Phương Diệu không dám chậm trễ, đem những tin tức mà mình điều tra được bẩm báo lại một cách rõ ràng.
Lục Khê Thuyền cảm nhận được hai vị thủ hạ của mình có chút ý tứ riêng, nhưng nàng cũng không có ý nghiên cứu rõ ràng.
Những sự việc có thể khiến nàng để tâm thật sự không nhiều lắm, hai tên hóa thần trận pháp sư này tất nhiên không nằm trong số đó.
Ngược lại, vị ân nhân cứu mạng của con gái mình lại khiến nàng có chút ngạc nhiên. Danh tính Lý Phàm lúc trước nàng đã từng nghe qua. Có thể hi sinh tính mạng để cứu người lúc nguy hiểm, trong thời đại này, người như vậy quả thật rất hiếm gặp. Càng quan trọng hơn nữa là tuổi thọ sắp hết, vẫn có thể kiên trì bám sát tuyến đầu để xây dựng trận pháp, hắn rất đáng để làm tấm gương điển hình tuyên truyền rộng rãi.
Người này có thể thật sự là thánh nhân, đạo đức cao thượng, hoặc cũng có thể là do công pháp đặc biệt, những hành động tốt đẹp kia đơn giản chỉ là do có thể mưu đồ gì đó.
Nhưng đối với Vạn Tiên Minh mà nói đều không quan trọng, quan trọng là hắn đã thật sự từng làm những việc đó, có thể khiến cho đa số tu sĩ trong thiên hạ đều tin tưởng là được.
Danh tiếng một tu sĩ Kim Đan có thể truyền đến tai mình, đứng sau lưng hắn chắc chắn là một người khá thân thuộc với nàng. Lục phi thuyền không hề bất ngờ với điều này.
Theo như nàng đoán, nếu Lý Phàm thật sự phải chết trước khi hoàn thành phổ cập Thiên Huyền Tỏa Linh trận thì đồng minh chắc chắn sẽ ra mặt giúp hắn kéo dài sinh mạng.
Cứ như dùng ngàn vàng chỉ để mua xương ngựa, giúp Lý Phàm chỉ vì nó có hiệu quả tuyên truyền tốt cho đồng minh mà thôi. Tìm cách lợi dụng triệt để giá trị sử dụng chính là thủ đoạn của bọn họ mà.
Vài hình ảnh của truyền pháp giả hiện ra trong não hải, cảm giác u ám tuôn ra trong lòng Lục Khê Thuyền.
Là một trong những người đầu tiên đi theo Truyền Pháp thiên tôn, hăng hái nỗ lực truyền pháp, tham gia xây dựng nên Vạn Tiên Minh, cho nên sau khi truyền pháp thiên tôn biến mất thì bọn họ đã trở thành tầng lớp thống trị trong Vạn Tiên Minh.
Không xét về tu vi, thì bọn họ đều không sánh bằng Lục Khê Thuyền.
Chỉ cần dựa vào việc bọn họ có thể tồn tại qua kiếp nạn của vài ngàn năm trước là đủ để vô số người không dám xem thường bọn họ.
Còn chưa nhắc tới việc bọn họ đã mơ hồ có thể nắm bắt được phương pháp kìm hãm Thiên Huyền Kính.
“Thiên Huyền Tỏa Linh, chỉ là bước đầu tiên mà thôi.”
Trong lòng hừ lạnh một tiếng, Lục Khê Thuyền nén xuống cảm xúc của mình. Ánh mắt nàng lại dời xuống vị tu sĩ già nua bên dưới.
“Tự cho là đã nắm bắt được tất cả trong tay, không biết nếu giữa chừng bị ta nhúng tay vào thì bọn họ sẽ có phản ứng như thế nào nhỉ.”
Cho dù trước kia là ân nhân cứu mạng của con gái, nhưng Lục Khê Thuyền lại chưa từng sinh ra ý định báo ân.
Chính hắn sau khi cứu con gái mình không hề đưa ra bất cứ yêu cầu gì đã lập tức rời đi. Trong mắt Lục Khê Thuyền thì nó có ý nghĩa là Lý Phàm đã từ bỏ cơ hội đó.
Nhưng bây giờ người này lại xuất hiện trước mặt mình với thân phận là con cờ của bọn kia, điều này khiến Lục Khê Thuyền thay đổi cách nghĩ trước kia của mình.
Chỉ sau một lúc suy xét, lại kiểm tra thứ hạng của Lý Phàm trong kim bảng.
“Vị trí thứ bốn mươi lăm.”
“Có lẽ ta nên giúp hắn một tay…”
Nghĩ đến đây, nàng ta quay qua hỏi Đông Phương Diệu với Hoàng Phủ Tùng: “theo như các ngươi thấy thì hắn là người như thế nào vậy?”
Hoàng Phủ Tùng với Đông Phương Diệu đối mặt nhìn nhau, trong lòng đều cảm thấy cạn lời.
Ngươi đã chuyên môn hỏi về hắn, bọn ta đây còn có thể chê trách hắn được sao?
Có người chống lưng thật là tốt á.
Mang trong lòng sự ngưỡng mộ, huynh một lời, ta một tiếng, hai người thi nhau tâng bốc Lý Phàm, thổi hắn lên đến đẳng cấp chỉ trên trời mới có, dưới đất không thể gặp.
Nếu như Lý Phàm đang ở đây, nghe thấy những lời tán thưởng mình như vậy, sợ là sẽ nhịn không được mà đỏ mặt ngượng ngùng.
Khi đã nghe đủ, Lục Khê Thuyền mới gật đầu: “Hắn vì công cuộc phổ cập Thiên Huyền Tỏa Linh trận mà hi sinh nhiều như vậy, đồng minh vẫn chưa có khen thưởng tương ứng cho hắn quả thật có chút không hợp á.”
“Cứ tiếp tục như vậy không phải là sẽ khiến tu sĩ trong thiên hạ phải lạnh lòng?”