“Bất ngờ nhậ
Hoàng Phủ, Đông Phương đều là người tinh ranh, nghe thấy thâm ý trong lời Lục thủ tịch, trong lòng kinh ngạc vô cùng, không dám tiếp lời.
Lại nghe nàng ta tiếp tục nói: “Ta nếu không biết thì thôi, nay đã tận mắt gặp được thì khẳng định là không thể không quản việc này.”
“Nhưng đây lại là việc vượt quá phạm vi xử lý của ta, nếu vì thế mà gây ra hiểu lầm của ai đó, truyền ra những lời đồn đãi ko tốt thì không hay rồi.”
“Đang trong thời khắc quan trọng, trên dưới trong Vạn Tiên Minh nên đoàn kết một lòng mới đúng.”
“Hai người có biện pháp nào vẹn toàn hay không?”
Hai người liền nhớ đến những lời đồn đãi đã nghe được, suy xét sơ qua là đã biết được ý tứ trong lời nói của Lục thủ tịch rồi. Trong lòng hai người thầm kêu khổ.
Cảm nhận được ánh mắt của Lục Khê thuyền liên tục quét qua quét lại hai người, Đông Phương với Hoàng Phủ cảm nhận được áp lực đè nén nặng nề. Lãnh đạo đặt câu hỏi thì sao có thể im lặng không trả lời được đây.
Trán lấm tấm mồ hôi vì tìm biện pháp, bất ngờ, Hoàng Phủ Tùng nhớ lại cuộc trò chuyện của hắn với Lý Phàm trước kia.
Nhanh chóng nắm bắt được biện pháp, hắn cắn răng trả lời: “ Thủ tịch có lẽ không biết, ti chức trước kia từng hàn huyên với Lý Phàm. Người này tuy là sắp hết tuổi thọ nhưng vẫn nguyện ý hiến dâng đến thời khắc cuối cùng của sinh mạng.”
“Vạn Tiên Minh chúng ta, trước nay chưa bao giờ bạc đãi người có công. Nhưng người này cho dù nỗ lực quên mình như vậy, đến nay cũng chỉ đạt được vị trí thứ bốn mươi lăm mà thôi. Nếu đặc biệt ưu đãi cho hắn, những tu sĩ đứng vị trí trước hắn chắc chắn sẽ không cam tâm.”
“Nếu như vị trí của hắn cao một chút thì có lẽ sẽ dễ dàng hơn.”
Hoàng phụ tùng ngừng một chút, lại tiếp tục nói: “Hắn từng tâm sự với ta, cho dù chết cũng không nuối tiếc. Nhưng hắn lại tiếc vì không được du ngoạn khắp các mật cảnh kỳ diệu của Vạn Tiên Minh…”
Đây chỉ là một câu nói không đầu không đuôi. Nhưng Lục Khê Thuyền với Đông Phương đều nắm bắt rõ quy luật tích điểm trong cuộc cạnh tranh, nên tất nhiên hiểu được ý tứ bên trong câu nói đó.
“Đây quả thật là biện pháp tốt.” Lục Khê Thuyền nhẹ gật đầu, xem như là đã đồng ý phương án của Hoàng Phủ Tùng.
Hoàng Phủ Tùng nghe thế liền thở một hơi nhẹ nhõm. Hắn còn chưa kịp thả lỏng, lại nghe Lục Khê Thuyền hỏi tiếp:
Ngươi có nơi nào đề cử không?
Trái tim Hoàng Phủ Tùng bất ngờ lại bị treo lên lần nữa.
Hắn nghỉ ngay đến lời nói lúc trước của Lý Phàm, đành làm gang mà nói: “Những mật cảnh như Ngũ Hành đại động thiên, Vô Nhai Hải… ti chức cảm thấy đều là lựa chọn khá tốt.”
“Ngũ Hành đại động thiên…”
Từ ngữ này quá ư mẫn cảm. Nên Lục Khê Thuyền vô ý đã bỏ sót những lời phía sau của Hoàng Phủ Tùng.
Trầm ngâm giây lát, cũng không hề lập tức biểu tỏ thái độ.
Chỉ là thu ánh mắt trở về, biến thành đường ánh sáng bay về nơi nghỉ ngơi của nàng ta.
Hoàng phụ tùng với Đông Phương lau mồ hôi trên trán, liền vội vàng đi theo.
“Chúc mừng Hoàng Phủ huynh, lần này có thể giúp Lục thủ tịch tìm ra kế sách, sau này nhất định sẽ tiền đồ vô lượng á!”
“Đừng có giở trò này với ta, Đông Phương. Lục thủ tịch là người như thế nào mà cần ý kiến của ta? Chẳng qua là nàng ta hành sự cẩn thận, nếu sau này có gặp rắc rối thì đẩy ta ra làm con cừu gánh tội mà thôi.”
“Ngươi có thể không nhìn ra hay sao?” Hoàng Phủ Tùng hừ lạnh một tiếng khó chịu.
“Hoàng Phủ huynh, biết bao người muốn trở thành con cừu gánh tội còn chưa có cơ hội kìa. Huống chi Lục thủ tịch là người như thế, ta nghĩ chưa chắc là…”
“Hà hà…”
Đông Phương Diệu cảm thấy không thú vị nữa, lời vừa nói một nửa thì lại quay qua cảm khái: “Lúc trước từng có lời đồn đãi, những truyền pháp giả trước kia với những tu sĩ Hợp Đạo vừa thăng cấp trong nghìn năm gần đây luôn tranh đấu với nhau rất kịch liệt. Lúc đó ta vẫn nghĩ là bọn họ nói quá lên, thật không ngờ ngày nay gặp được mới biết rằng đều là sự thật.”
Hoàng Phủ Tùng cũng thở dài: “ngày nay bị ép buộc phải ngã qua một bên thế lực, cũng không biết đây là phúc hay họa. Nếu thành công tất nhiên sau này sẽ là đại phú đại quý, nhưng nếu thất bại…”
Hai người nhìn nhau, không nói lời nào.
…
Trong Hóa Linh Giản, khi ba người Lục Khê Thuyền rời khỏi, Lý Phàm cũng theo đoàn người trở về nơi ở của mình.
Khi ánh mắt của Lục chủ tịch dừng lại trên người, Lý Phàm biết được nàng ta đã nhận ra mình. Nhưng Lý Phàm lại có chút ngạc nhiên vì nàng ta chỉ nhìn hắn một lúc, sau đó lại không hề chú ý nữa.
“Thế nào đi nữa thì cũng là ân nhân cứu mạng của con gái ngươi, khó khăn như vậy mới gặp được một lần lại cứ thế mà đi rồi?”
Thật lòng mà nói Lý Phàm có chút ngạc nhiên.
Nhưng một lúc sau, khi phát hiện được sắc mặt của Hoàng Phủ Tùng với Đông Phương Diệu, Lý Phàm biết rằng có lẽ mưu tính của mình không thất bại.
Chỉ là do hành động của hợp đạo cường giả cần phải chú ý nhiều phương diện, cẩn thận hơn người thường, vậy nên Lý Phàm chỉ còn có thể kiên trì chờ đợi.
Quả nhiên, sau một ngày, khi Lục Khê Thuyền rời đi, Hoàng Phủ Tùng đã tìm gặp Lý Phàm.
n được nhiệm vụ đặc biệt cần đi đến Ngũ Hành đại động thiên?”
Lý Phàm nghe tên mập trước mặt nói vậy, trong lòng không tránh khỏi vui mừng, thật không ngờ lần này lại thuận lợi như thế.