Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 574 - Chương 574. Bí Cảnh Ngũ Hành Thiên

Chương 574. Bí cảnh Ngũ Hành Thiên Chương 574. Bí cảnh Ngũ Hành Thiên

Chỉ thấy vẻ mặt y ngơ ngác, vô cùng tò mò nhìn đứa bé bên cạnh hỏi.

Đứa bé đó thoạt nhìn trông không quá năm, sáu tuổi, nhưng những lời nói ra, lại tuyệt đối không phải là lời của một đứa bé.

“Vạn vật từ không đến có, rồi lại từ có về không.”

“Ngũ hành hợp nhất, chẳng qua cũng chỉ là biến thành dáng vẻ nguyên bản của nó mà thôi.”

Đứa trẻ mặc thanh sam mỉm cười trả lời.

Lão giả mặc thanh sam nghĩ ngợi một hồi, nhất thời cảm thấy mình đã tìm ra được đáp án, vô cùng vui vẻ nói: “Ta biết rồi sư phụ, ý của người là, không lâu sau, nơi này sẽ quay trở lại thành một vùng hư không hỗn độn, giống như chúng ta đã từng thấy trước đó. Có đúng không?”

Đứa trẻ bật cười ha hả, nhìn người già hơn bằng ánh mắt hiền từ: “Ngươi nói không sai. Nếu như không có sự can thiệp từ bên ngoài, để nó tự do phát triển, biến hóa, thì quả thực sẽ là như vậy.”

“Nhưng nếu như có một ngày, người ngoài xông vào nơi này, lấy đi một vài vật trong động thiên. Vậy thì lại khó nói rồi.”

Đứa trẻ nhìn Ngũ Hành động thiên ở phía dưới, khẽ thở dài nói.

Nghe vậy, Lý Phàm hơi sửng sốt, hắn híp mặt cẩn thận nhìn sư đồ trước mắt mình.

Một già một trẻ đều hành động như thể Lý Phàm hoàn toàn không tồn tại vậy.

Lão giả nhíu mày thật chặt, cứ như đang suy nghĩ về những lời sư phụ mình nói.

Một lúc sau, ông ta chợt ngộ ra: “Trong động thiên này, ngũ hành luân chuyển, hợp thành một thể, hoàn hảo không tì vết. Nếu như có thể một biết thành năm, vậy thì cũng có thể để ngũ hành hợp nhất. Nhưng nếu như có người ở bên ngoài lấy đi một phần từ ngũ hành, thì sẽ dẫn đến việc ngũ hành mất cân bằng. Sau đó...”

“Sau đó...”

Nói đến đây, lão giả dường như bị bế tắc, những lời tiếp theo dù nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được.

Đứa trẻ mặc thanh sam mỉm cười, tiếp lời của đối phương, nói: “Thật ra nếu như chỉ là trong quy mô nhỏ, lấy trong thời gian dài, Ngũ Hành động thiên sẽ dựa vào thuộc tính bản thân tự luân chuyển, tự mình điều chỉnh, cũng sẽ không dẫn đến việc ngũ hành mất cân bằng.”

“Chỉ sợ trong thời gian ngắn, lại tìm kiếm một lượng lớn tài nguyên trong một động thiên có thuộc tính nào đó...”

“Cơ chế điều chỉnh của động thiên không thể đáp ứng được, khiến cho Ngũ Hành động thiên ở nơi này, hoàn toàn mất đi sự cân bằng của ngũ hành.”

“Sư phụ, sau khi hoàn toàn mấy đi sự cân bằng thì sẽ như thế nào?” Lão giả mặc thanh sam tò mò hỏi.

Đứa trẻ mặc thanh sam lúc này thu lại nụ cười nói: “Ngươi có còn nhớ về Ngũ Hành Tông mà ban đầu vi sư kể cho ngươi nghe không?”

Lão giả gật đầu: “Đồ nhi còn nhớ. Ngũ Hành Tông này là môn phái trực thuộc Đại Đạo Tông, mấy năm trước khi chưởng môn của bọn họ đến Độ Ách tông của chúng ta bái phỏng, ta còn từng gặp nữa kìa!”

Lúc này, Lý Phàm nghe thấy cuộc đối thoại của hai sư đồ họ, trong lòng cả kinh.

Cuối cùng hắn xá nhận được rằng hai người trước mắt mình găn bản không thực sự tồn tại trên thuyền Độ Trần.

Mà là một ảo ảnh tương tự như Hải Thị Thận Lâu vậy.

Cuộc đối thoại giữa hai sư đồ họ, rõ ràng là chuyện xảy ra của giới tu tiên thời cổ xưa, khi đại kiếp vẫn chưa giáng xuống, các môn phái vẫn còn đang tồn tại.

Lý Phàm liếc mắt nhìn xung quanh, phát hiện ra trên thuyền Độ Trần người đến kẻ đi, nhưng không biết tại sao, ngoại trừ bản thân mình ra, lại không có một ai khác nhìn thấy huyễn cảnh này.

Lý Phàm không nói gì, tiếp tục quan sát nghiền ngẫm cuộc trò chuyện của hai sư đồ Độ Ách tông thời thượng cổ.

Chỉ nghe thấy đứa trẻ mặc thanh sam nói tiếp: “Ngũ Hành Tông này, thực chất năm đó thực lực cũng không yếu. Ngoại trừ Tiên Đạo Thập Tông chúng ta ra, thì cũng coi như là một môn phái tu tiên lớn số một số hai Huyền Hoàng giới rồi. Trong môn phái này có một bí cảnh, tên là ‘Ngũ Hành Thiên’. Gần như là tự mình tạp thành môjt giới, sản vật phong phú, thậm chí có thể nói là vô cùng tận.”

“So với Ngũ Hành Đại động thiên ở đây thì hơn hẳn.”

“Dựa vào bí cảnh này, nếu như Ngũ Hành Tông chầm chậm phát triển, trải qua trăm ngàn năm, chưa chắc đã không thể thăng cấp lên thành một môn phái lớn đứng đầu thiên hạ.”

“Chỉ tiếc rằng, chưởng môn tiền tiền nhiệm của Ngũ Hành Tông, Lam Hướng Phong có tầm nhìn hạn hẹp...”

Nói đến đây, đứa bé mặc thanh sam lạnh lùng hừ, trong mắt lóe lên sự tức giận vì hận rèn sắt không thành thép.

Lão giả mặc thanh y mở to hai mắt, không dám nói gi, chờ sư phụ mình nói tiếp.

Một lúc sau, đứa trẻ mặc thanh sam mới nói tiếp: “Lúc đó, nghe nói Thiên Kiếm Tông vì để luyện ra một thanh ‘Phá Giới Thần Binh’ mà cần một lượng lớn ‘Thái Nguyên Tinh Kim’.”

“Thái Nguyên Kim Tinh này cực kỳ hiếm có, nó chỉ ngẫu nhiên xuất hiện trong các mỏ, mạch khoáng sản, kim loại, có thể nói là chỉ có thể gặp chứ không thể cầu. Thiên Kiếm Tông gần như đã tìm kiếm hết số lượng có thể tìm được trên thị trường, nhưng vẫn chưa thể đáp ứng được nhu cầu.”

“Nghe nói trong bí cảnh Ngũ Hành Thiên ở Ngũ Hành Tông, có lẽ sẽ có một lượng lớn hàng dự trữ. Vì vậy chưởng môn của Thiên Kiếm Tông đích thân đến tận cửa cầu xin.”

“Lão già tiếng xấu đồn xa kia cao ngạo đến mức nào ai cũng biết, không ngờ lại chịu cúi đầu với Ngũ Hành Tông. Lam Hướng Phong nhất thời lâng lâng phơi phới, vui đến mức không biết suy nghĩ thiệt hơn.”

Bình Luận (0)
Comment