“Mà hiện giờ ngày càng có nhiều trận pháp được xây dựng, đương nhiên là không có ai có thể vượt qua hắn được rồi.”
Cốc Du Quang có phần tức giận nói: “Thật ra điều này cũng chẳng có gì cả. Dù sao hắn quả thật có cống hiến cho việc tạo nên trận pháp. Nhưng điều thật sự làm dấy lên sự phẫn nộ của mọi người, chính là hắn dựa vào ưu thế của mình, mà chỉ ăn không ngồi rồi, thậm chí còn không chịu bỏ ra dù chỉ là một phần sức lực. Coi nỗ lực của các vị đạo hữu là trò chơi, chà đạp lên ý nghĩa của những cố gắng, liều mạng của chúng ta...”
Cốc Du Quang càng nói càng quá, Hạng Liễu vội vàng ngắt lời: “Thực ra, Quách đạo hữu cũng không đến nỗi nào, có thể coi như là kỳ tài. Nghe nói, y không chỉ đưa ra ý tưởng về Thiên Huyền Tỏa Linh Trận thôi, mà còn đích thân thiết kế và sáng tạo ra mô hình mẫu đầu tiên của Tỏa Linh Trận.”
“Hơn nữa, trước đó y vẫn luôn không có điểm, cũng chỉ là vì bị một vài việc quan trọng khác làm lỡ dở mà thôi. Chứ không phải là cố ý...”
Cốc Du Quang lạnh lùng hừ: “Cái gì mà nghe nói chứ? Ai mà tin được! Ta còn nghe nói tất cả những điều này đều là bởi vì hắn có một người ta tốt kìa!”
“Có đạo hữu đến tìm hắn lý luận, mà hắn lại chẳng hề cảm thấy áy náy. Không những vậy còn rất hiên ngang chất vấn ngược lại: ‘Sao, ngươi không phục à?’”
“Quả đúng là không biết xấu hổ. Cứ nghĩ đến việc từng học tập cùng với loại người này, là lại cảm thấy thật ghê tởm!”
Hạng Liễu thấy vẻ mặt ngập tràn sự oán giận, phẫn nộ của Cốc Du Quang, không khỏi cười khổ, lắc đầu liên tục, không cố khuyên nữa.
“Quách Diệp Trọng.” Lý Phàm lại một lần nữa nhớ tới cảnh tượng gặp gỡ người này ở trong Hoàn Vũ Biệt Viện. “Quả đúng là ta nhìn nhầm mất rồi...”
Tiếp theo đây khi nói về những kỷ niệm xưa, những chuyện trong quá khứ, cũng không còn nhắc đến người này nữa.
Chỉ là nhớ lại quá khứ những ngày tháng bọn họ cùng nhau học tập năm đó, Lý Phàm hỏi bọn họ vè những tin tức bên ngoài.
Sau khi trò chuyện một lúc, thấy thời gian đã tương đối rồi.
Hai người bèn tham gia vào việc tiến hành xây dựng trận pháp ở Thủy động thiên.
Trình độ trận pháp của Hạng Liễu và Cốc Du Quang cũng không thua kém gì Lý Phàm.
Có bọn họ giúp đỡ, tốc độ xây dựng trận pháp tăng lên rất nhanh.
Hơn nữa còn có rất nhiều tu sĩ của Vệ Thú Viện đến chi viện cùng bọn họ.
Bọn họ đều mang theo bên mình một pháp bảo có hình dáng của bình lưu ly, có thể phát ra “Nhị Phân Lưu Ly Quang” từ trong bình.
Loại huyền quang này, có công năng tịnh hóa tận gốc, có tác dụng thần kì trong việc đối phó với quái vật dung hợp ở Ngũ Hành động thiên.
Không có uy hiếp từ bên ngoài, tiến độ xây dựng tổng thể của Thiên Huyền Tỏa Linh Trận tăng lên từng ngày.
Không đến bốn tháng sau, tiến độ đã đạt đến 99%.
Đồng thời, quá trình ngũ hành hợp nhất cuối cùng cũng sắp diễn ra.
Đại thụ treo ngược giữa trời đã có vô số cành nhánh cắm sâu xuống làn nước trong xanh.
Nói ra kể cũng lạ, ban đầu khi Thủy và Mộc mới chỉ hơi tiếp xúc với nhau, sẽ có vô số quái vật dị biến sinh ra.
Lúc này khi thuộc tính Mộc, Thủy chính thức dung hợp với nhai, những quái vật kỳ lạ đó lại không thấy xuất hiện nữa.
Chỉ là Lý Phàm nhìn nhành cây xanh bị làn nước xanh biển trong vắt nhuốm lấy, trước mắt bỗng lại hiện lên những bóng người không hoàn chỉnh kia.
“Lý Phàm đạo hữu, đã đến lúc rời đi rồi.”
Hạng Liễu liếc nhìn Lý Phàm đang thất thần, lên tiếng nhắc nhở.
Lý Phàm khẽ gật đầu, mở Độn Thiên Toa ra, phóng về phía chiếc tàu thuyền Độ Trần cực lớn xuất hiện trên bầu trời.
Công việc tiếp theo không còn cần đến các Trận pháp sư bọn họ nữa rồi.
Khi vô số các tu sĩ quay về thuyền Độ Trần, từng bóng từng bóng người màu đen, lại đi ngược với mọi người, bay về phía điểm kết của các trận pháp đã được xây dựng trước đó.
Bọn họ sẽ dùng “Vĩnh Kiếp Tinh Kim” để bảo vệ kết cấu quan trọng của Tỏa Linh Trận.
Chờ đến khi mọi thứ đã sẵn sàng, bố trí Thiên Huyền Kính, bao phủ lấy Tỏa Linh Trận ở Ngũ Hành Đại động thiên thì coi như đã hoàn toàn xây dựng hoàn chỉnh trận pháp rồi.
“Mong rằng sẽ không xuất hiện bất cứ sai sót nào nữa.” Lý Phàm thầm nghĩ trong lòng, quay trở về thuyền Độ Trần.
“Sư phụ, người nói thử xem, sau khi ngũ hành hợp nhất, thì động thiên hành sẽ có dáng vẻ như thế nào nhỉ?” Một giọng nói tò mò non nớt của trẻ con vang lên bên tai hắn.
“Sư phụ?” Lý Phàm nghe được từ ngày, chỉ cảm thấy có chút sửng sốt.
Trong giới tu tiên ngày nay, tự mình tu hành là một chuyện không hề dễ dàng gì. Ai lại còn đi truyền đạo, dạy dỗ, giảng giải nữa chứ.
Kể từ khi bước chân vào con đường tu tiên đến nay, bao nhiêu năm qua, hắn chưa từng thấy một mối quan hệ sư đồ nghiêm túc nào cả.
Lý Phàm tò mò nhìn về phía phát ra giọng nói.
Chỉ thấy bên thuyền Độ Trần to lớn này, có hai tu sĩ đang đứng, một lớn một nhỏ, nhưng y phục, khí chất lại vô cùng tương tự.
Hai người đều mặc thanh sam, người lớn tuổi hơn râu tóc bạc trắng, sắc mặt hồng hào, còn người nhỏ hơn vẻ mặt lại tiêu đều, trông dáng vẻ cứ như thể đã nhìn thấu thế sự vậy.
Điều khiến Lý Phàm càng kinh ngạc hơn là, giọng nói trẻ con non nớt vừa này hắn nghe được, lại phát ra từ trong miệng của người râu tóc bạc phơ kia.