Năm người Yến Hàng đối phó với quái vật ngày càng khó khăn hơn, hắn cũng phải dành ra một phần tinh lực của mình, lúc nào cũng phải chú ý đến tình hình chiến đấu.
Những lúc cần thiết, Lý Phàm cũng sẽ tham gia vào trận chiến.
Đương nhiên là chỉ với phương thức dùng trận pháp để hỗ trợ.
Khi tình thế đang dần đi đến bờ vực sụp đổ, cùng với một luồng sáng trắng chói lọi xuyên qua cả Ngũ Hành động thiên.
Quân tiếp viện cuối cùng cũng đã đến.
Một chiếc thuyền Độ Trần cực kỳ lớn nằm ngang giữa không trung bên ngoài động thiên.
Chiếm lấy hơn nửa bầu trời.
Tu sĩ giống như những điểm đen dày đặc, bay đến từng động thiên một cách có trật tự, đâu vào đó.
Mà Lý Phàm vẫn luôn chờ đợi trong động thiên có thuộc tính thủy, cũng lần đầu tiên nhìn thấy toàn bộ bức tranh về Ngũ Hành động thiên.
Nó trông giống như một vòng tròn được liên kết đầu cuối với nhau, lại như thể là một bảng màu hỗn hợp lại với nhau.
Vừa có sự phân biệt rạch ròi, lại vừa khó phân biệt lẫn nhau.
Sau khi luồng sáng dần nhạt đi, ảo cảnh của ba động thiên kim, hỏa, thổ cũng chầm chậm biến mất.
Đồng thời, danh sách hợp tác làm việc trong Đốc Thiên Lục cũng tăng gần gấp đôi.
Khi Lý Phàm kiểm tra thì còn nhìn thấy khá nhiều cái tên quen thuộc.
Chính là những Trận pháp sư trẻ tuổi cùng tham gia huấn luyện với Lý Phàm trong Hoàn Vũ Biệt Viện, sau đó quay trở về các châu vực tham gia thi đấu.
“Xem ra hiện giờ nhân thủ của Vạn Tiên Minh khá là thiếu thốn.”
“Ngay cả những người mới cũng đều đã kéo qua đây rồi.”
Khoảng tầm gần hai năm rưỡi trước, các Trận pháp sư có hiệu suất nhanh nhất đã hoàn thành xong việc xây dựng Tỏa Linh Trận ở khu vực mình phụ trách.
Có người lựa chọn nghỉ ngơi.
Nhưng có những người vì để có được nhiều điểm hơn, nên đã đi đến những nơi trận pháp chưa hoàn thành để chi viện.
Thế nhưng vẫn những địa điểm trọng yếu, cơ mật như Ngũ Hành Đại động thiên này, những Trận pháp sư trẻ tuổi vẫn chưa có tư cách đến.
Lý Phàm cũng phải dựa vào quan hệ với Lục thủ tịch, cùng với sự thay đổi đột biến của hư không châu Thiên Linh, mới được may mắn đến nơi này.
Hai ngờ được chỉ mới qua hai năm, nơi Lý Phàm nghĩ trăm phương ngàn kế mới có thể đến, đã biến thành một nơi chỉ cần đăng ký thành công là có thể vào.
“Đây chẳng phải là Lý Phàm đạo hữu sao, ngưỡng mộ đã lâu!”
Một Trận pháp sư trẻ tuổi tên là Hạng Liễu nhiệt tình chào hỏi Lý Phàm.
“Từ hai năm trước, thứ hạng của đạo hữu bỗng dưng nhảy vọt, lúc nào cũng ổn định trong ba hạng đầu, điều này đã gây nên một trận náo động, mọi người ai cũng bàn tán xôn xao.”
“Tuy mọi người đều biết chuyện về đạo hữu, nhưng nếu so về mức độ liều mạng, thì thật sự cũng có rất nhiều đạo hữu không kém cạnh ngươi.”
“Lúc đó, mọi người đều suy đoán, chắc chắn đạo hữu đang ở một động thiên cực kỳ quan trọng nào đó phụ trách việc xây dựng trận pháp.”
“Quả nhiên là vậy!”
Hạng Liễu nhìn Lý Phàm, nói chuyện vô cùng cảm khái, nhưng trong mắt lại không giấu nổi sự ghen tị.
Mà một vị Trận pháp sư khác tên là Cốc Du Quang cũng không giấu được vẻ ngưỡng mộ trong ánh mắt mình: “Chắc hẳn đạo hữu phải có bối cảnh vững chắc, quan hệ sâu rộng, mới có cơ hội đến nơi trọng yếu như thế này.”
“Số điểm tích lũy đạt được trong Ngũ Hành động thiên này, có thể nói là gấp hơn ba lần những nơi bình thường ở bên ngoài!”
Lý Phàm ho nhẹ một tiếng, bày ra dáng vẻ cực kỳ yếu ớt suy nhược: “Ha ha, đạo hữu hiểu lầm rồi. Ta có thể đến đây, cũng là do cơ duyên trùng hợp, thơm lây từ Hoàng Phủ Tùng tiền bối mà thôi.”
“Huống hồ, hiện giờ ta cũng sắp đến đại hạn, chẳng mấy chốc mà về trời. Cái gọi là điểm tích lũy, thứ hạng, thì có tác dụng gì với ta chứ?”
“Dù là ở đâu, với ta mà nói, cũng chẳng có khác biệt gì lớn lắm.”
“Chỉ cần là đang tiến hành xây dựng Thiên Huyền Tỏa Linh Trận là được.”
Hạng Liễu và Cốc Du Quang nghe vậy, đều thu lại vẻ tươi cười trên mặt, trở nên vô cùng nghiêm túc.
“Những gì đạo hữu đã làm, quả thật khiến người khác phải bái phục.”
“Đây cũng là lý do vì sao, tuy bên ngoài có đủ các loại suy đoán về việc đạo hữu xếp vị trí thứ hai. Nhưng lại không có nhiều người cảm thấy bất mãn.”
Lý Phàm cũng không ngờ, điểm tích lũy trong Ngũ Hành động thiên này lại cao đến như vậy.
Thêm vào đó, hơn hai năm vừa qua mình vẫn luôn chăm chỉ làm việc, không hề nghỉ ngơi.
Không ngờ lại xếp vị trí thứ hai trong bảng vàng cuộc thi.
“Vị trí thứ nhất là ai vậy?” Lý Phàm không khỏi cảm thấy có chút tò mò hỏi.
“Còn có thể là ai được nữa chứ? Chẳng phải là cái tên Quách Dã Chủng đó sao?” Cốc Du Quang có vẻ như không để ý lắm, cực kỳ khinh thường nói.
“Cốc huynh, cẩn thận lời nói...” Hạng Liễu liếc nhìn Cốc Du Quang, sau đó giải thích nói: “Hiện giờ người đang ngồi vững ở hạng một, chính là Quách Diệp Trọng đạo hữu vốn đứng của cuối bảng.” Hạng Liễu có chút bất đắc dĩ nói.
“Quách Diệp Trọng...” Ánh mắt Lý Phàm hơi lóe lên, biết rõ nhưng vẫn cố hỏi: “Tại sao người này lại có thể lội ngược dòng từ hạng cuối cùng lên vị trí đầu tiên vậy? Hơn nữa, nghe giọng điệu của Cốc huynh...”
Không chờ Hạng Liễu giải thích, Cốc Du Quang đã cướp lời trước: “Hắn thì có bản lĩnh gì chứ? Chẳng phải là do may mắn thôi sao. Nghe nói ban đầu sau trận chiến ở châu Thiên Linh, hắn là người đầu tiên đề xuất ra ý tưởng về Thiên Huyền Tỏa Linh Trận. Vậy nên mỗi khi có một toà Tỏa Linh Trận được xây dựng thành công, thì đều có một phần công lao của hắn. Vậy là hắn có thể đạt được một lượng điểm tích lũy không nhỏ rồi.”