Tô Trường Ngọc không chỉ không mảy may hỗn loạn, ngược lại còn nhắm hai mắt.
Trong nháy mắt khi từng chùm huyết quang tới gần hắn, hắn vươn ra tay phải, phát ra bạch quang óng ánh.
Lấy tốc độ cực cao chuyển động, trong phút chốc sinh ra cảnh tượng ngàn tay cùng hiện.
Ảo ảnh mỗi cánh tay đều nắm chặt huyết quang đánh tới.
Sau đó đồng thời dùng sức.
Sau chớp mắt, quang hoa huyết sắc lập tức bị nghịch chuyển phương hướng.
Ngược lại khởi xướng tiến công về phía mấy chục người mặt máu không mặt.
“Ầm!”
Thế cuộc nghịch chuyển chỉ trong phút chốc.
Bất ngờ không kịp đề phòng, những bóng dáng kia tức thì bị công kích của mình đánh vào người.
Rất nhiều bóng dáng cứ thế biến mất.
Nhưng một người trong đó chịu một luồng huyết quang lại lông tóc không tổn hại.
Trái lại mượn quang mang vụ nổ thấp thoáng, lặng lẽ đến gần bên cạnh Tô Trường Ngọc.
Thân hình ầm ầm nổ tung.
Một cự võng hoả diễm muốn bao phủ tới Tô Trường Ngọc.
Tô Trường Ngọc mặt không đổi sắc, mắt thình lình mở ra.
Trong mỗi tròng mắt đều có hai đồng tử tồn tại.
Bốn lỗ đên lúc này co lại nhỏ như mũi kim.
Hỏa diễm bùng cháy hừng hực trước mặt cũng bị bình định trong nháy mắt.
Tô Trường Ngọc theo sau đánh ra một chưởng.
Mục tiêu lại không phải hỏa diễm trước mắt.
Mà là Tô tiểu muội ẩn nấp trong bóng tối.
“Bùm bùm bùm!”
Từng chưởng ảnh hư ảo hiện lên, không ngừng có tiếng nổ mạnh vang lên khắp bốn phía.
“Ngươi không đánh được ta đâu!”
Âm thanh của Tô tiểu muội từ bốn phương tám hướng truyền đến, suy nghĩ bất định hệt như quỷ thần.
“Ồ?”
“Ồ?”
Khóe miệng Tô Trường Ngọc lộ ra nụ cười.
Trên bầu trời, một cự thủ trong suốt không biết đã thành hình từ khi nào.
Bao phủ hoàn toàn chiến trường chỗ hai người.
Sau đó phủ đầu đè xuống.
“Ầm!”
Mặt đất hãm sâu, bắn lên bụi đất.
Thủ ấn to lớn rơi trên mặt đất.
Mà Tô tiểu muội trốn trong đó cũng không cách nào ẩn nấp nữa.
Bị năm ngón tay hư ảo bắt ra, trói buộc trên không trung.
“Mở cho ta!”
Tô tiểu muội phẫn nộ quát lên.
Ánh mắt trở nên đỏ bừng, ngón tay nắm chặt thoáng buông lỏng, trong nháy mắt có chiều hướng bị giãy ra.
Tô Trường Ngọc đưa tay phải ra, xa xa chợt nắm.
Lại một cự chưởng hư ảo hiện lên.
Chồng lên bàn tay trong suốt trước đó.
Tô tiểu muội theo đó lại lần nữa bị trấn áp.
“A a a a! Phiền quá đi mất!”
Thần thông thiên phú của Tô tiểu muội không ngừng kích phát.
Tóc của nàng cũng từ từ trở nên đỏ thẫm.
Không khí xung quanh vì nóng rực đều trở nên vặn vẹo.
Nhưng mặc cho nàng giãy giụa thế nào, nhưng trước sau vẫn không cách nào thoát khỏi từ trong trấn áp của cự chưởng.
“Ta thua rồi!”
Kèm theo tiếng hét phẫn nộ của Tô tiểu muội, trên bầu trời, một vầng xích dương bỗng dưng hiện lên.
Ảo ảnh cự chưởng hóa thành hư vô dưới sự thiêu đốt của xích dương.
Trên mặt Tô tiểu muội đã khôi phục tự do lại không có vẻ vui mừng, nàng thu hồi lĩnh vực ‘Xích Dương động thiên’ của mình.
Gãi đầu bay đến bên người Tô Trường Ngọc.
“Ca, sao ngươi trở nên lợi hại như vậy?”
“Ta áp chế tu vi đến cảnh giới Kim Đan, hiện tại đều không phải là đối thủ của ngươi.”
Nàng có chút tò mò hỏi.
“Trước đây khi rời biển Tùng Vân, tỷ muội Ân Nguyệt Đình phát hiện cổ vật đạo vận còn sót lại ở thời kỳ thượng cổ.”
“Trải qua phục nguyên trong những năm này đã có thể thể nghiệm một luồng đạo vận hoàn chỉnh rồi.”
“Thức ‘Trấn Thiên Chưởng’ vừa rồi là ta cảm ngộ được từ trong đạo vận. Ngộ tính của tiểu muội ngươi hơn xa ta, tin rằng ngươi có thể ngộ ra thần thông mạnh hơn từ trong đó.”
...
“Trước đây khi rời biển Tùng Vân, tỷ muội Ân Nguyệt Đình phát hiện cổ vật đạo vận còn sót lại ở thời kỳ thượng cổ...”
Cùng lúc Tô Trường Ngọc cất tiếng, có âm thanh giống như đúc đồng thời vang lên.
Tạo thành âm thanh hai tầng quái dị.
Nhưng theo hắn chậm rãi nhắm mắt, tiếng vang khác cũng càng lúc càng yếu đi.
Cuối cùng nhỏ không thể nghe.
Tô Trường Ngọc từng nói đây là do công pháp đặc biệt hắn tu hành gây nên, mấy người Tô tiểu muội đã dần quen đều không lấy làm lạ.
“Hay lắm! Ta cũng muốn tham ngộ thần thông!” Nàng nghe được lời của Tô Trường Ngọc, vui sướng vỗ tay.
Cho dù không mở mắt, Tô Trường Ngọc cũng có thể thấy rõ dáng vẻ người muội muội đã lâu không gặp trước mắt.
Mặc dù đã là tu vi Nguyên Anh những vẫn chẳng khác gì đứa bé không chịu lớn.
Nghĩ tới đây, Tô Trường Ngọc cưng chiều xoa đầu Tô tiểu muội.
“Xa cách mấy chục năm, mọi người cuối cùng lại được đoàn tụ lần nữa rồi.”
Tiêu Hằng bên cạnh nhìn một màn trước mắt, không khỏi có chút vui mừng.
Bất chợt, hắn cảm ứng được xương tay rất lâu chưa từng dùng trong nhẫn trữ vật truyền đến từng tia chấn động, tức thì vui vẻ ra mặt.
Từ sau khi đầu lâu tiền bối phát ra cảnh báo lúc trước, cứu mọi người một mạng thì lại rơi vào ngủ say.
Lẽ nào bây giờ đã tỉnh lại?
Ngay sau đó, Tiêu Hằng không kịp chờ đi vào trong Tiên Khiển cảnh bạch cốt.
“Hửm?!”
Sau một hồi choáng váng, Tiêu Hằng nhìn thấy rõ xung quanh cảnh sắc thì giật nảy mình.
Bên trong Tiên Khiển cảnh bạch cốt là một mảnh hỗn độn, khắp nơi đều là dấu vết từng xảy ra chiến đấu.
Cảnh sắc vốn dĩ hùng vĩ tráng lệ lúc này lại trở nên có phần tàn phá bất kham.
“Đầu lâu tiền bối...”
Trong lòng Tiêu Hằng căng thẳng, vội vàng chạy tới chỗ ngủ đông của đầu lâu tiền bối.
Nhưng càng đến gần nơi đó, dấu vết chiến đấu càng thêm rõ rệt.
Trên đống xương trắng trơn bóng trơn nhẵn giờ đây đều trở nên lồi lõm.