Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 587 - Chương 587. Truyền Thừa Của Phục Tiên

Chương 587. Truyền thừa của Phục Tiên Chương 587. Truyền thừa của Phục Tiên

Dự cảm không lành càng lúc càng mãnh liệt, chờ lúc Tiêu Hằng chạy đến thì không khỏi hoàn toàn ngây người.

Dường như đã xảy ra nổ tung kịch liệt, không thấy tăm hơi của đầu lâu tiền bối.

Chỉ còn lại một cái hố sâu đen như mực tựa như nói đang trước đây không lâu nơi này đã xảy ra ác đấu.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Sắc mặt Tiêu Hằng trở nên có chút khó coi.

“Lẽ nào lại là Vạn Tiên Minh đuổi tới?”

Nhớ tới lời dặn dò của đầu lâu tiền bối với hắn trước khi ngủ say, Tiêu Hằng vô thức nghĩ đến.

Tiêu Hằng lăn lộn ở châu Thạch Lâm hơn mười năm, giờ đây đã sớm không phải thiếu niên ngây thơ hoàn toàn không biết gì về Tu Tiên giới lúc trước.

Do vậy nên trong lòng mới của hắn mới càng thêm lạnh ngắt.

Lúc hắn Luyện Khí dám nói ra lời hùng hồn “hủy diệt Vạn Tiên Minh, trọng chấn vinh quang Phục Tiên, bọn ta nghĩa bất dung từ”.

Nhưng hắn bây giờ đã là Kim Đan cảnh lại không dám phát ngôn bừa bãi như vậy nữa.

“Tiền bối dặn dò, nếu không liên lạc được với hắn thì đại biểu nơi này đã bị lộ. Vì lý do an toàn, phải nhanh chóng phá huỷ xương tay, cắt đứt mọi liên hệ với nơi này.” Tuy trong lòng không nỡ lắm nhưng Tiêu Hằng cũng không phải người không quả quyết.

Trước khi rời đi tìm hết một lượt Tiên Khiển cảnh.

Tiêu Hằng ngoài ý muốn phát hiện, tế đàn bạch cốt trong bí cảnh hình như vẫn chưa hoàn toàn bị phá hủy.

Vẫn có từng tia dao động quen thuộc truyền ra.

Trong lòng Tiêu Hằng chợt động, dựa theo phương thức cầu nguyện trước kia kêu gọi.

“Đầu lâu tiền bối!”

Một lát sau, bóng dáng đầu lâu tiền bối quả thật đã hiện lên trên không phế tích tế đàn.

Tiêu Hằng kích động vô cùng, nhưng hắn tỉnh táo lại trong nháy mắt.

Bởi vì trước mặt chỉ là một ảo ảnh mà thôi.

“Tiêu tiểu tử, không kịp nói lời từ biệt cuối cùng với ngươi.”

“Không nghĩ tới, ta trốn ở đây lâu như vậy, bọn họ vẫn không định buông tha ta.”

“Nếu ngươi có thể nhìn thấy hình ảnh này thì đại biểu ta đã gặp bất trắc.”

Cho dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc này nghe được đầu lâu tiền bối chính miệng nói ra, hốc mắt Tiêu Hằng cũng không kiềm được đỏ lên.

“...Tuy ta đã dẫn bọn họ rời đi, tránh cho các ngươi bị lộ.”

“Nhưng nơi này đã không an toàn.”

“Sau khi trở về hãy cắt đứt liên hệ với nơi này đi, cũng đừng nên quay lại nữa.”

...

“Tađã để lại cho các ngươi bốn chiếc Tiểu Dược Vương đỉnh trong tế đàn.”

“Bọn chúng là chìa khoá đi vào Dược Vương chân đỉnh.”

“Mấy ngàn năm trước, Dược Vương tông chủ Liễu Như Trần dẫn đầu toàn thể thành viên Dược Vương tông phá giới mà đi. Nhưng mười mấy năm trước, ta lại phát hiện được bọn họ đã lần nữa quay về Huyền Hoàng giới. Cũng là viên hỏa lưu tinh chiếu sáng chân trời, cuối cùng rơi xuống vực Thương Ngô kia.”

“Nếu không ngoài dự liệu, Dược Vương tông hẳn đã xảy ra biến cố gì đó.”

“Chẳng qua, ta mơ hồ cảm ứng được, bên trong Dược Vương chân đỉnh có cơ duyên lớn lao.”

“Nếu có cơ hội, các ngươi có thể đi tìm tòi hư thực.”

“Nhớ lấy, hẳn vẫn còn Tiểu Dược Vương đỉnh lưu lạc bên ngoài. Có lẽ người khác có thể thông qua bí pháp nhờ vào Tiểu Dược Vương đỉnh cảm ứng vị trí lẫn nhau.”

“Nhất định phải cẩn thận an nguy của bản thân. Nếu quả thật không làm được, bán Tiểu Dược Vương đỉnh một giá tốt cũng còn có thể coi như là một cách tốt.”

“Phải rồi, trong Tiểu Dược Vương đỉnh còn cất giữ một số vật tư năm đó ta vơ vét được. Ngươi nhớ phải lấy ra.”

“Coi như là món quà cuối cùng của ta.”

...

“Nhớ kỹ, ẩn nhẫn, ẩn nấp...”

“Truyền thừa!”

Lời nói tha thiết của đầu lâu tiền bối hoàn tất, hình ảnh liền hoàn toàn biến mất không còn.

Mà bốn chiếc đỉnh nhỏ phong cách cổ xưa xuất hiện trước mặt Tiêu Hằng.

Tiêu Hằng đè nén bi thương trong lòng, thu hồi Tiểu Dược Vương đỉnh.

Sau đó mặt lộ vẻ quả quyết, rời khỏi Tiên Khiển cảnh.

“Tiêu Hằng, sao rồi?” Mấy người Tô tiểu muội nhìn thấy Tiêu Hằng hai mắt đỏ bừng, không khỏi thay đổi sắc mặt.

Ở trước mặt mọi người, phá hủy xương tay cỡ nhỏ là tín vật đi vào.

Sau đó đưa mọi người ‘Phục Tiên’ tới trong mật thất của cứ điểm, yêu cầu bọn họ làm theo giống vậy.

Sau khi liên hệ với Tiên Khiển cảnh bạch cốt triệt để bị cắt đứt, Tiêu Hằng mới giải thích mọi chuyện.

“Đầu lâu tiền bối đã vẫn lạc?!”

Mọi người tuy có hơi kinh ngạc nhưng cũng không bi thương như Tiêu Hằng.

Dù sao người có tiếp xúc với đầu lâu tiền bối cũng chỉ có mình Tiêu Hằng.

Song bọn họ có thể thuận lợi đi đến con đường tu hành thì không rời được sự chiếu cố của đầu lâu tiền bối.

Mọi người Ly giới cũng không phải loại ngươif không biết cảm ơn.

Cho nên lúc này trong lòng bọn họ đều có phần khổ sở.

Nhưng cũng chỉ thế thôi.

“Kế tiếp phải làm thế nào đây?”

Sau khi trầm mặc, một vấn đề bày ra trước mặt mọi người.

Tiếp tục giữ thân phận tổ chức Phục Tiên tiến hành chống lại Vạn Tiên Minh.

Hay là...

Lấy trứng chọi đá.

Lấy tu vi Nguyên Anh cảnh cao nhất của bọn họ, muốn lật đổ Vạn Tiên Minh có Trường Sinh thiên tôn tồn tại, chúa tể một nửa giang sơn Huyền Hoàng giới mấy ngàn năm.

Quả thật hơi buồn cười.

“Vạn Tiên Minh không phải thứ tốt!” Tô tiểu muội dẫn đầu biểu đạt quan điểm của mình.

“Một khi vào Tiên Minh, cả đời làm trâu ngựa. Vạn Tiên Minh này không vào được.” Trương Hạo Ba phụ họa nói.

Tô Trường Ngọc nhắm mắt, hờ hững nói: “Ta ủng hộ tiểu muội.”

Bình Luận (0)
Comment