Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 588 - Chương 588. Truyền Thừa Của Phục Tiên (2)

Chương 588. Truyền thừa của Phục Tiên (2) Chương 588. Truyền thừa của Phục Tiên (2)

Tiêu Hằng nhìn quyết định các đồng bạn đưa ra, trong lòng không khỏi cảm động.

Hắn biết ‘Phục Tiên’ so sánh với Vạn Tiên Minh là lực lượng cách xa cỡ nào.

Vốn cũng chỉ dự định chính mình một thân một mình gánh vác sứ mệnh ‘phục hiện’.

Nhưng may mà mọi người không làm hắn thất vọng.

Lúc hắn muốn nói chuyện lại nghe một âm thanh nhút nhát nói: “Vạn Tiên Minh không phải thứ tốt!”

Tiêu Hằng nhất thời có phần buồn cười.

Theo âm thanh nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên ngây ngô đang sờ ót, cả khuôn mặt đỏ bừng.

Tiêu Hằng cười khích lệ nói: “Vô Ưu, rất quyết đoán!”

Trên mặt thiếu niên càng thêm nóng cháy.

Thiếu niên này chính là hậu nhân của hai phàm nhân Ly giới lúc trước cùng Tiêu Hằng rời biển Tùng Vân lánh nạn, Hàn Vô Ưu.

Cha mẹ hắn sớm ở mấy năm trước đều đã vì bệnh qua đời, mà bản thân hắn đều là do mấy người Tiêu Hằng, Tô Trường Ngọc tự tay nuôi lớn.

Tư chất tu hành của Hàn Vô Ưu không tệ, đã bước lên con đường tu hành dưới sự chỉ dẫn của Tiêu Hằng.

Mười mấy tuổi đã là Luyện Khí hậu kỳ.

Khen ngợi Hàn Vô Ưu xong, Tiêu Hằng quay đầu lại.

“Tâm ý của mọi người ta đã biết. Song có một điểm không thể phủ nhận, Vạn Tiên Minh thực sự quá cường đại. Dựa vào thực lực của chúng ta hiện tại, muốn cứng rắn va chạm với nó không khác nào lấy trứng chọi đá.”

“Lời của tiền bối trước khi vẫn lạc rất đúng, nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta là ẩn nhẫn, truyền thừa.”

Vẻ mặt Tiêu Hằng kiên nghị, ánh mắt kiên định.

“Phân lâu tất hợp hợp lâu tất phân, đây là đại thế thiên địa.”

“Vương triều phàm nhân thường thường năm trăm năm đã là cực hạn.”

“Vạn Tiên Minh tuy cường thịnh nhưng cũng đã truyền thừa mấy ngàn năm.”

“Chỉ cần chúng ta truyền thừa lý niệm ‘phục tiên’ tiếp từng đời, chậm đợi thiên thời.”

“Ắt sẽ gặp được thời khắc Vạn Tiên Minh gặp phải đại biến, sụp đổ.”

“Khi đó chính là cơ hội của chúng ta.”

Tiêu Hằng chầm chậm nói.

Tô tiểu muội cười ha ha, không để bụng.

Những người khác cũng chỉ gật đầu tượng trưng.

Chỉ có Hàn Vô Ưu mắt trợn lớn, trong mắt tràn đầy ánh sáng hi vọng.

“Tiêu Hằng, không phải ngươi nói đầu lâu tiền bối còn để lại cho ngươi bốn chiếc đỉnh nhỏ hả.”

“Nhanh lấy ra cho ta xem rốt cuộc là bảo bối gì.”

Rơi vào lúc nhạt nhẽo, vẫn là Tô tiểu muội đứng ra giải vây.

Tiêu Hằng nghe vậy, cùng lúc thở phào một hơi cũng lấy ra bốn chiếc Tiểu Dược Vương đỉnh, bày ra trước mặt mọi người.

Tô tiểu muội cầm lên một chiếc, tỉ mỉ quan sát.

“Cái này á? Rách nát, căn bản không giống đồ tốt gì hết.”

“Ấy, trong này hình như có động thiên khác.”

Một lúc ssau, Tô tiểu muội hô to gọi nhỏ.

“Quao! Thật nhiều linh thạch! Phát tài rồi!”

“Còn có rất nhiều thảo dược nữa!”

“Ha ha, cái này là đồ tốt!”

Tô tiểu muội vứt Tiểu Dược Vương đỉnh qua bên cạnh, đắc ý đeo một sợi dây chuyền màu bạc trước ngực.

Sau đó lại giơ ra mấy sợi trong tay về phía mọi người.

“Tới tới tới, mọi người đều có phần.”

Trương Hạo Ba thấy vậy, ánh mắt cũng sáng lên.

“Đây là dây chuyền khắc trận pháp dịch chuyển tức thời?”

Tô tiểu muội gật đầu lia lịa: “Chính là thứ này. Lúc ở Triều Nguyên tông, nhiều lần trở về từ cõi chết cũng là dựa vào nó.”

Trong nháy mắt đám người Tô tiểu muội đeo dây chuyền màu bạc lên.

Trong mắt Lý Phàm ở châu Lan Lâm nơi xa lóe lên một tia quang mang người khác không dễ dàng phát hiện.

“Nhờ vào trận pháp sau bản sửa đổi, cuối cùng cũng có thể lần nữa cảm ứng được hình ảnh.”

Hắn thầm nghĩ trong lòng.

Dưới giám sát của Sát Cơ Vô Tướng, cảnh tụ họp thảo luận của mọi người Ly giới lúc này chỉ trong thoáng chốc đã hiện lên trước mắt Lý Phàm.

...

“Tiêu Hằng, cơ duyên của Dược Vương chân đỉnh mà đầu lâu tiền bối nhắc tới, ngươi thấy thế nào?”

Tô Trường Ngọc thu hồi đỉnh nhỏ Tô tiểu muội vứt xuống đất, một lần nữa sắp xếp chỉnh tề, trầm giọng hỏi.

Tiêu Hằng nghe vậy, nhất thời cũng có phần do dự.

Tô tiểu muội lại xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn.

“Chuyện này còn cần nghĩ à, nào có đạo lý cơ duyên ở trước mắt lại từ bỏ?”

“Nếu như không có kỳ ngộ Triều Nguyên tông, ta và Hạo Ba bây giờ vẫn là Kim Đan cảnh đấy!”

Trương Hạo Ba híp mắt, gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Tiêu Hằng trầm ngâm một hồi, chậm rãi nói: “Đầu lâu tiền bối sinh thời từng tiên đoán chính xác kịch biến xảy ra ở biển Tùng Vân.”

“Có lẽ cơ duyên Dược Vương đỉnh vực Thương Ngô này cũng chắc chắn không giả.”

“Nhưng mà...”

Không biết nghĩ đến điều gì, Tiêu Hằng lại trở nên hơi do dự.

Tô tiểu muội thấy vậy, nhất thời giận không chỗ phát tiết: “Tiêu Hằng, không phải ngươi lại muốn nửa đường bỏ cuộc đấy chứ.”

“Lần trước ta và Trương Hạo Ba muốn đi Triều Nguyên tông, ngươi không đồng ý.”

“Lần này ngươi còn như vậy, ta thật sự giận đấy!”

“Tiểu muội, ta...” Tiêu Hằng cười khổ, đang muốn giải thích.

Lại nghe Tô Trường Ngọc thản nhiên nói: “Nếu lời tiền bối không sai, Tiểu Dược Vương đỉnh này chính là chìa khoá vào Dược Vương chân đỉnh.”

“Bốn người chúng ta nên đi cùng nhau là tốt nhất.”

Tô tiểu muội gật đầu lia lịa.

Tô Trường Ngọc lại chuyển chủ đề: “Nhưng... Chúng ta không thể đi hết được.”

“Vô Ưu còn nhỏ, cần phải có người chiếu cố.”

“Triệu Nhị Bảo và tỷ muội Ân gia ra ngoài tầm bảo, thỉnh thoảng sẽ đưa về đồ vật hữu dụng.”

“Mấy thứ này cũng phải có người coi lo.”

Tô Trường Ngọc còn có câu chưa nói.

Tìm kiếm cơ duyên cũng không phải không có nguy hiểm.

Nếu bọn họ cùng đi, cuối cùng toàn quân bị diệt.

Truyền thừa của ‘Phục Tiên’ chẳng phải cắt đứt từ đây rồi ư.

Đây mới là điều băn khoăn nhất trong lòng Tiêu Hằng.

Bình Luận (0)
Comment