Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 589 - Chương 589. Vực Sâu Ba Mươi Vạn

Chương 589. Vực sâu ba mươi vạn Chương 589. Vực sâu ba mươi vạn

Chẳng qua Tô Trường Ngọc cũng đã nhìn ra, lúc này mọi người ở đây ngoài Tiêu Hằng ra, những người khác trước mắt đều không quá coi trọng ‘Phục Tiên’.

Ít nhất, so với tu vi của bản thân, cái gọi là truyền thừa của ‘Phục Tiên’ thực sự không đáng giá nhắc tới.

Trong lòng Tiêu Hằng cũng chưa chắc không rõ điểm ấy.

Nhưng trong lòng hắn tự có phẩm đức, lại không hề áp đặt người khác.

Bởi vậy cũng không tiện nói thẳng.

Ánh mắt Tô Trường Ngọc tuy luôn nhắm nhưng lại hiểu rõ tâm sự của mọi người trong này.

Sau đó chủ động đứng ra giải vây: “Không bằng như này, Tiêu Hằng, tiểu muội còn có Trương Hạo Ba, các ngươi kết bạn đi vực Thương Ngô.”

“Còn ta thì ở lại đây.”

Không chờ Tô tiểu muội phản bác, hắn tiếp tục giải thích: “Công pháp ta tu luyện đặc biệt. Cái gọi là cơ duyên thực ra cũng không có tác dụng bao lớn đối với ta.”

“Vì vậy các ngươi cũng không cần để ý.”

Tiêu Hằng nghe vậy, quăng tới cho Tô Trường Ngọc ánh mắt cảm kích.

Tô tiểu muội lại như hờn dỗi nghiêng đầu đi, không nhìn Tô Trường Ngọc.

Nhưng tiểu muội vẫn rất tin phục Tô Trường Ngọc.

Bây giờ hắn lên tiếng, sự tình gần như đã chẳng khác nào định ra.

“Vậy chẳng phải dư ra một chiếc Tiểu Dược Vương đỉnh sao. Chẳng lẽ thật sự như lời tiền bối, bán nó đi?” Trương Hạo Ba cau mày hỏi.

“Không thể.” Tô Trường Ngọc lắc đầu bác bỏ.

“Người mang Tiểu Dược Vương đỉnh đã là mang ngọc mắc tội. Nếu như chỉ vì chút lợi nhỏ mà để lộ chúng ta có hiểu biết về Dược Vương chân đỉnh, quả thật không khôn ngoan.”

“Không bằng giữ lại, thời khắc mấu chốt ném ra coi như mồi nhử phân tán lực chú ý của kẻ địch.”

Tiêu Hằng cũng tán thành ý kiến của Tô Trường Ngọc.

“Tuy là hơi đáng tiếc nhưng đây cũng là phương pháp ổn thỏa nhất.”

“Tùy tiện đi! Dù sao cũng là các ngươi định đoạt!” Tô tiểu muội hừ một tiếng, không phản đối nữa.

Nắm lấy Hàn Vô Ưu, ra ngoài chơi đùa.

“Lần này đi vực Thương Ngô, đường xá xa xôi. Chúng ta không phải tu sĩ Vạn Tiên Minh, không cách nào mượn nhờ Truyền Tống trận.”

“Thân thể phi hành quá tốn thời gian, không chừng trên đường sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”

“Còn phải nghĩ biện pháp tốt...”

Tiêu Hằng sờ cằm, cau mày nói ra.

“Cái đó...” Trương Hạo Ba muốn nói lại thôi.

“Làm sao vậy?” Tiêu Hằng hơi kinh ngạc nhìn Trương Hạo Ba.

“Truyền Tống trận, có lẽ chúng ta cũng có thể sử dụng.” Trương Hạo Ba giải thích.

“Ngươi cũng biết, lúc trước trong cuộc thám hiểm ở châu Cửu Sơn bọn ta kết giao với Sóc Phong tiền bối.”

“Chuyến đi Triều Nguyên tông còn cùng nhau giết ra từ trong núi thây biển máu.”

“Có thể nói là giao tình không ít.”

“Lúc chia tay, Sóc Phong tiền bối từng mời bọn ta gia nhập Vạn Tiên Minh nhưng bị bọn ta uyển chuyển cự tuyệt.”

“Nhưng hắn vẫn tỏ vẻ hiểu được, cũng để lại một ngọc bài cho tiểu muội.”

“Dựa vào ngọc bài đó, chúng ta mượn dùng Truyền Tống trận hẳn không có vấn đề gì lớn.”

Tiêu Hằng nghe vậy, gật đầu nói: “Như này không thể tốt hơn.”

Còn tưởng rằng trước đó Trương Hạo Ba do dự là vì Sóc Phong là tu sĩ Vạn Tiên Minh.

Tiêu Hằng nghiêm mặt nói: “Ta cũng không phải người không biết biến báo. Kẻ địch của chúng ta là Vạn Tiên Minh chứ không phải mỗi người Vạn Tiên Minh.”

“Nếu có thể kết giao với tu sĩ Vạn Tiên Minh, tiến hành tan rã từ bên trong, đó là chuyện trăm lợi mà không hại.”

“Sao ta lại phản đối chứ.”

“Vậy ta đi tìm tiểu muội nói lại.”

Nói xong, Tiêu Hằng bèn rời đi tìm Tô tiểu muội.

Trương Hạo Ba nhìn bóng lưng Tiêu Hằng, bất đắc dĩ lắc đầu.

“Sao thế, giữa tiểu muội và Sóc Phong hình như có ẩn tình à?” Trái lại Tô Trường Ngọc đã nhận ra ý của Trương Hạo Ba, tương đối hứng thú mà hỏi.

“Ai biết được, dù sao ta thấy hai người bọn họ đánh rất hăng say. Sóc Phong kia tuy bây giờ đã lấy lại tu vi Hóa Thần nhưng lại không hề để ý tu vi của tiểu muội.”

“Haiz, tiểu tử Tiêu Hằng này một tí cảm giác nguy cơ cũng không có.”

Tô Trường Ngọc dửng dưng cười: “Ngươi thật sự nhọc lòng nhiều quá rồi. Theo ta thấy, trong lòng của tiểu muội chưa chắc có chuyện tình yêu.”

Trương Hạo Ba cũng lắc đầu cạn lời.

...

Đã cách nhiều năm, mấy tên nhóc con lúc trước dường như cũng đã lớn lên.

Nhưng cũng mơ hồ có nhiều thứ không thay đổi.

Lý Phàm cũng không nhịn được bỗng dưng có chút cảm khái, trong thoáng chốc lại nhớ tới đám con cái của mình mấy đời trước.

“Thật đúng là già rồi.” Hắn thầm nghĩ trong lòng.

Rất nhanh sau đó, Lý Phàm lại nén xuống cảm xúc này.

...

Lại nói Tiêu Hằng tốn thật nhiều công sức mới dụ được Tô tiểu muội vui mừng hớn hở, đồng ý giao ra ngọc bài của Sóc Phong.

Sau khi chuẩn bị mấy ngày, ba người Tiêu Hằng, Tô tiểu muội, Trương Hạo Ba cũng bước lên con đường đi đến Thương Ngô châu.

Trong đôi mắt to của Hàn Vô Ưu tràn đầy hâm mộ.

Vẫy tay chào từ biệt bọn họ.

Tô Trường Ngọc thì mí mắt nhảy lên kịch liệt, tựa như muốn mở hai mắt.

Nhưng sắc mặt của hắn trước sau vẫn bình tĩnh vô cùng.

Mãi đến cuối cùng cũng không mở ra hai mắt trùng đồng của mình.

Ngọc bài của Sóc Phong quả nhiên dùng tốt.

Cho dù không phải tu sĩ Vạn Tiên Minh, mấy người Tiêu Hằng cũng không trở ngại đi vào Thạch Lâm Tiên thành.

Tiêu Hằng giữ chặt Tô tiểu muội vô cùng tò mò, muốn dạo chơi khắp nơi.

Trong lòng hơi thấp thỏm, phát động Truyền Tống trận.

Truyền tống đến biên giới châu Thạch Lâm, vượt qua tường chắn sương trắng, mọi người đã tới được châu Nguyên Đạo.

Bình Luận (0)
Comment