Tiêu Hằng cau mày thật chặt.
“Không nên chứ.”
Tiêu Hằng chưa từ bỏ ý định lại tìm kiếm một lượt.
Nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Tô tiểu muội lấy Tiểu Dược Vương đỉnh ra từ nhẫn trữ vật, cầm trong tay, lần nữa cảm ứng.
Kết quả vẫn không hề thay đổi.
“Làm sao bây giờ?”
Sau khi thử một phen không có kết quả, ba người lại lần nữa tập hợp thương nghị.
“Có chút cổ quái.”
“Trong cảm giác rõ ràng Dược Vương chân đỉnh ở ngay chỗ này, nhưng cố tình lại không thấy tăm hơi.”
Tiêu Hằng dò xét bốn phía, mặt đầy khó hiểu.
“Có lẽ là nó đã ẩn giấu đi.”
Trương Hạo Ba híp mắt, chợt nói.
Nói xong, hắn kích phát linh lực, phát ra một luồng linh nhận tới vị trí của Dược Vương đỉnh trong cảm ứng.
Dường như đánh trúng gì đó, không khí vặn vẹo một hồi.
Linh nhận vô thanh vô tức biến mất không thấy đâu nữa.
Sau đó cảnh tượng không ổn định khôi phục bình thường.
“Quao! Thật sự là vậy này!”
Tô tiểu muội hưng phấn vỗ tay.
Bay qua chỗ điểm dị thường.
Thế nhưng vừa rồi tựa như ảo giác, nàng không chút trở ngại xuyên qua.
Có phần không tin, Tô tiểu muội lại thử thêm mấy lần, kết quả đều là như thế.
“Tức chết ta rồi, rốt cuộc là chuyện như nào!”
Tiêu Hằng thì trầm ổn hơn nhiều, lấy tay cẩn thận chạm vào kết giới không tồn tại.
“Tiểu Dược Vương đỉnh là chìa khoá vào Dược Vương chân đỉnh.”
Tiêu Hằng như có điều suy nghĩ.
“Tiểu Dược Vương đỉnh này có thể chứa người?”
Hắn bỗng nhiên hỏi.
“Trong mấy chiếc Tiểu Dược Vương đỉnh này đã tự thành không gian, linh khí dồi dào.”
“Nếu đã có thể dùng để trồng linh vật thì chắc hẳn người vào ở một lát cũng không có vấn đề gì lớn.”
Trương Hạo Ba lập tức phản ứng lại.
“Ý của ngươi là, lấy đỉnh làm thuyền, nói không chừng có thể xông phá tầng này kết giới nhìn không thấy này?”
Tiêu Hằng khẽ gật đầu.
“Vậy nhanh thử nào!”
Tô tiểu muội nói xong liền lấy ra Tiểu Dược Vương đỉnh từ trong nhẫn trữ vật.
“Cẩn thận một chút!” Tiêu Hằng còn chưa nói xong đã thấy Tô tiểu muội hóa thành một luồng lưu quang chui vào trong đỉnh nhỏ.
“Mau vào, cùng nhau!” Giọng Tô tiểu muội từ trong đỉnh truyền ra.
Trương Hạo Ba và Tiêu Hằng thấy thế cũng đành chui vào trong.
Xoay tròn trên không trung vút vút trong chốc lát, chiếc Dược Vương đỉnh thoáng khí tức cổ xưa này bèn xiêu xiêu vẹo vẹo phóng tới phía trước.
Nháy mắt khi đụng vào kết giới trong suốt, có một tầng tường sáng màu xanh hiện ra.
Đỉnh nhỏ mắt thấy sắp thành công chui vào.
Dị biến đột ngột xảy đến.
Tường ánh sáng bỗng nhiên biến mất, Tiểu Dược Vương đỉnh bổ hụt.
Không thể đi vào Dược Vương chân đỉnh, ba người Tiêu Hằng chỉ đành lại từ trong đỉnh nhỏ bay ra.
“Kỳ quái, sao không thể đi vào?” Tô tiểu muội hơi buồn bực.
“Chìa khoá... Có lẽ là nhân số của chúng ta quá nhiều chăng?” Tiêu Hằng suy đoán nói.
“Đầu lâu tiền bối chuẩn bị cho chúng ta bốn chiếc, có lẽ là không thể mưu lợi.” Trương Hạo Ba tán thành.
“Vậy thử lại lần nữa!” Tô tiểu muội nhanh chóng quyết đoán, ngay sau đó lại vào đỉnh nhỏ, khống chế đánh tới kết giới.
Hai người Tiêu Hằng và Trương Hạo Ba thì ở bên ngoài, mắt không chớp nhìn chằm chằm biến hóa xảy ra chỗ kết giới trong suốt.
Không ngoài dự liệu, sau khi Tiểu Dược Vương đỉnh phi hành đụng vào kết giới.
Vừa không trực tiếp xuyên qua như lúc trước cũng không bị ngăn cản ở ngoài giống như công kích.
Mà là thân hình giống như một trận dao động khi băng tan vào nước, trống rỗng biến mất trong tầm mắt hai người.
“Quả nhiên có thể thực hiện!”
Hai người Tiêu, Trương đưa mắt nhìn nhau, trong lòng không kiềm được có phần hưng phấn.
“Đi!”
Tránh cho đêm dài lắm mộng, hai người lập tức bắt chước, mỗi người điều khiển một chiếc đỉnh nhỏ lao tới.
Cùng lúc đó.
Lý Phàm ở châu Lan Lâm đã cùng Hoàng Phủ Tùng hoàn thành nghiệm thu Thiên Huyền Tỏa Linh trận.
Sau khi cáo biệt Quan Hành Tu, lúc này bọn họ đang tiến về châu Thanh Hoang phía tây.
Không thể không nói, mấy nơi xa xôi phía nam này đều là người cùng cảnh ngộ.
Cơ bản đều là tồn tại xếp dưới đáy toàn bộ Vạn Tiên Minh.
Lúc này ở bước ngoặc cuối cùng tập hợp xây thành cũng bớt phiền phức cho mấy người Lý Phàm bôn ba khắp nơi.
Chỉ cần lần lượt đi qua nghiệm thu là được.
Nháy mắt khi ba người Tiêu Hằng đi vào Dược Vương chân đỉnh.
Hình ảnh trong cảm ứng Sát Cơ Vô Tướng đồng thời cũng chợt biến mất.
Cho dù có một số trận pháp cảm ứng đám người Tiêu Hằng tùy thân mang theo làm tăng phúc thì cũng không cách nào truyền đến cho hắn bất kỳ hình ảnh nào.
Nhưng Lý Phàm không hề hoảng hốt.
“May mà ta có chuẩn bị khác.”
Để đề phòng chuyện giống như lúc vào Triều Nguyên tông là lập tức mất liên lạc trước đó, vì vậy hoàn toàn không biết gì chuyện bọn họ gặp phải lần nữa xảy ra.
Trong dây chuyền, ngoài trận pháp cảm ứng ra, Lý Phàm còn khắc trận pháp lưu ảnh che giấu.
Sẽ ghi chép chi tiết cảnh tượng xung quanh.
Đợi đến sau khi lại lần nữa bắt được liên lạc thì có thể thông qua trận pháp cảm ứng, truyền hình ảnh đến cho Lý Phàm.
“Kế tiếp chỉ cần kiên nhẫn chờ là được.”
Lý Phàm hơi nhắm mắt, tâm thần lại lần nữa rơi vào cảm ngộ thần thông.
...
Vực Thương Ngô.
Quang cảnh xung quanh biến ảo một trận.
Một lúc sau, từ trong Tiểu Dược Vương đỉnh bỗng sinh ra một luồng lực lượng, phun ra Tiêu Hằng trong đỉnh.
Dưới sự đột ngột không kịp đề phòng, Tiêu Hằng nhất thời lộ ra vẻ hơi chật vật.
Chờ ổn định thân hình, phát hiện Trương Hạo Ba cũng giống như thế.