Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 594 - Chương 594. Cửa Đồng Không Nhận Người

Chương 594. Cửa đồng không nhận người Chương 594. Cửa đồng không nhận người

Chỗ hiện tại là một khu vực phong bế trống rỗng.

Đỉnh đầu và ranh giới khu vực đều là vách tường kim loại thoáng thanh quang thăm thẳm.

Mà Tiểu Dược Vương đỉnh chở bọn họ đến đây lúc này lại không thấy tung tích.

“Tiêu Hằng nhanh tới đây!”

Âm thanh của Tô tiểu muội từ phía trước cách đó không xa truyền đến, Tiêu Hằng và Trương Hạo Ba vội vàng phi thân đuổi kịp.

Một cánh cửa đồng xanh to lớn thẳng đứng.

Trên cửa khắc đồ án đỉnh tròn ba chân hai tai.

Nhìn hình dạng của nó nghiễm nhiên y hệt đỉnh nhỏ trong tay bọn họ.

“Thứ khắc trên này hẳn là Dược Vương chân đỉnh trong truyền thuyết.” Tiêu Hằng suy nghĩ trong lòng.

Tô tiểu muội nói: “Vừa rồi ta đã dò xét xung quanh, nơi này ngoài cửa đồng xanh ra thì không có cửa ra vào khác.”

“Nhưng cửa này bây giờ lại mở không ra.”

Trương Hạo Ba nghe vậy, vận chuyển lực lượng, hai tay ép sát vào cửa đồng xanh.

Mãnh liệt dùng sức.

Cửa đồng xanh không hề nhúc nhích.

“Nếu không công kích thử xem?”

Tiêu Hằng đề nghị.

Trương Hạo Ba trầm ngâm một lúc, chậm rãi gật đầu.

Lui về sau một chút, trên đỉnh đầu Trương Hạo Ba, hư ảnh một vùng biển cả màu máu chợt hiển hiện.

“‘Huyết Hải động thiên’, không nghĩ tới người tính tình tốt như Trương Hạo Ba, Nguyên Anh động thiên lại đáng sợ như vậy.” Tiêu Hằng hít một hơi thật sâu.

Tuy không phải lần đầu nhìn thấy cảnh tượng này, đối mặt với sát khí ngập trời trong biển máu vô biên, Tiêu Hằng vẫn cảm thấy có phần hãi hùng khiếp vía.

Sóng máu cuồn cuộn, vô số thanh trường kiếm màu máu từ trong nước biển bay ra.

Trương Hạo Ba chỉ tới, lập tức gào thét đập tới cửa lớn đồng xanh phía trước.

“Ầm!”

“Ầm!”

Tiếng nổ mạnh không ngừng vang lên, cửa đồng xanh thậm chí vùng không gian này đều như đang chấn động.

Một lát sau.

Trương Hạo Ba thu hồi Huyết Hải động thiên.

Mắt thấy cửa đồng xanh không hề có biến hóa, hắn cau mày nói: “Không có tác dụng. Lực lượng phòng hộ nơi này hiển nhiên không phải tu sĩ Nguyên Anh có thể công phá.”

Tô tiểu muội tính tình luôn táo bạo lúc này thế mà cũng không phản bác.

Mà là ngơ ngẩn nhìn, không biết đang nghĩ gì.

Tiêu Hằng cũng đang suy nghĩ biện pháp ứng đối.

Trong lúc nhất thời, xung quanh rơi vào trong an tĩnh quỷ dị.

“Ta biết rồi!”

Bỗng nhiên, Tô tiểu muội bừng tỉnh đại ngộ nói.

“Ngươi biết cái gì?” Tiêu Hằng tò mò nhìn Tô tiểu muội.

“Đỉnh, đỉnh.” Tô tiểu muội nhìn Tiêu Hằng, thúc giục.

“Chỗ người không phải còn thừa lại một chiếc đỉnh nhỏ hả. Ngươi xem cánh cửa này, hẳn là một cơ quan. Giống như kết giới phía ngoài, nhất định có cơ chế phân biệt địch ta.”

“Người Dược Vương tông môn năm đó chỉ cần vận chuyển công pháp tông môn sở tu là có thể đi vào.”

“Chúng ta nhất định không được. Song có thể giống như vừa nãy ở bên ngoài, dùng Tiểu Dược Vương đỉnh gạt nó.”

Tô tiểu muội nghiêm túc nói.

Tiêu Hằng nghe vậy, đầu tiên là gật đầu.

Sau đó thình lình sắc mặt đại biến, thân hình loé lên lui ra sau, nhanh chóng rời xa.

Sắc mặt âm trầm, phẫn nộ quát lớn: “Ngươi không phải Tô tiểu muội! Ngươi rốt cuộc là ai?”

Tô tiểu muội đầu tiên là ngẩn người.

Sau đó khuôn mặt nhỏ nhất thời đỏ lên.

“Tiêu Hằng! Ngươi muốn chết à!”

Xích dương trên đỉnh đầu chợt hiện.

Một lát sau.

Tiêu Hằng mặt mũi bầm dập, vẻ mặt trịnh trọng nhận lỗi với Tô tiểu muội.

“Tiểu muội, xin lỗi.”

“Xin lỗi cái gì? Ta ở trong lòng ngươi ngu đến vậy hả?” Tô tiểu muội hừ lạnh, nghiêng đầu đi, không nhìn hắn nữa.

“Ặc...” Tiêu Hằng tự biết đuối lý có chút xấu hổ, nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải.

Tiêu Hằng bất đắc dĩ gãi đầu, nhìn về phía Trương Hạo Ba xin giúp đỡ.

Trương Hạo Ba cười: “Tiểu muội không ngốc chút nào, ngược lại là lúc trước Sóc tiền bối…”

Trương Hạo Ba dừng một chút, sửa lời nói: “Thật ra nàng rất thông minh. Có lúc nhìn như hành động cực kỳ manh động, nhưng thật ra đều cân nhắc lợi và hại, được và mất trong lòng.”

“Ngay cả ngươi cũng từng bị nàng lừa, vẫn chưa thể nói rõ sự lợi hại của tiểu muội à?”

Tô tiểu muội hừ một tiếng, ngẩng cao đầu.

“Vậy có vẻ như là tiểu muội của chúng ta thật sự còn thông minh hơn ta!”

Tiêu Hằng vội vàng nói hùa theo.

Sau đó lại nói lời ngon tiếng ngọt một hồi, mới nhận được sự tha thứ của Tô tiểu muội.

“Tha thứ cho ngươi!”

“Hiện tại mau đưa tiểu đỉnh ra để thử xem!”

Tiêu Hằng thở phào nhẹ nhõm, lấy ra Dược Vương đỉnh cuối cùng còn thừa lại.

Suy nghĩ một lúc, hắn truyền linh lực vào trong đó.

Tiểu đỉnh bị khơi dậy, tỏa ra ánh sáng xanh lam nhạt.

Tiêu Hằng đưa tiểu đỉnh đến gần cửa đồng.

Ánh sáng chiếu rọi trên cửa, cửa đồng vốn dĩ vô cùng cứng rắn, cho dù tấn công ra sao cũng không thể rung chuyển một chút.

Lúc này lại giống như bị hòa tan, trong phạm vi ánh sáng lấp lánh, hình thành một cánh cửa.

“Thế nào! Ta đoán không sai đúng không!” Tô tiểu muội hả dạ nói.

Sau đó nàng bước vào trước.

Trương Hạo Ba theo sát phía sau.

Tiêu Hằng cũng theo sau bước vào cửa.

Trong khoảnh khắc bước qua cửa đồng, hắn không quên thu hồi Tiểu Dược Vương đỉnh.

Mất đi ánh sáng xanh lấp lánh, cửa động biến mất, cửa đồng dần dần khôi phục bình thường.

Mặc dù Tô tiểu muội là người đầu tiên tiến vào, nhưng lại không hành động thiếu suy nghĩ.

Sau khi chờ ba người tụ họp, bọn họ cùng nhau quan sát không gian phía sau cửa.

Lối đi hẹp dài sâu thẳm, nhìn thoáng qua không thể nhìn thấy điểm cuối.

Thần thức cũng chịu áp chế, không thể nhìn trộm.

“Có thể có nguy hiểm gì không?”

Tiêu Hằng hỏi.

Bình Luận (0)
Comment