“Cũng có thể có trận pháp, cơ quan, cấm chế.” Trương Hạo Ba trầm giọng nói.
“Cẩn thận vẫn hơn.”
Ba người nhìn nhau, sau đó giao cho Tô tiểu muội xung phong, Trương Hạo Ba bọc hậu.
Bảo vệ Tiêu Hằng ở giữa, cẩn thận tiến lên phía trước theo lối đi.
Tâm thần căng thẳng, không dám lơ là chút nào.
Nhưng mà khiến bọn họ không ngờ chính là lối đi hẹp dài này lại không hề có khó khăn trắc trở nào, cứ đi qua thuận lợi như vậy.
“Luôn cảm thấy thuận lợi như vậy cũng không phải là một chuyện tốt.” Tô tiểu muội lẩm bẩm, quan sát xung quanh, tiếp tục tiến lên phía trước.
Cuối lối đi, rộng rãi sáng sủa.
Là một đại sảnh sáng ngời, rộng rãi.
Chia làm ba tầng thượng, trung và hạ.
Khu vực trung tâm trống không, xung quanh ba tầng đều xây dựng rất nhiều căn phòng.
Ngoài ra còn có hành lang dẫn đến chỗ sâu.
“Hình như nơi này là nơi tụ họp nào đó, nhưng hình như đã xảy ra chuyện gì đó.”
“Bàn ghế xếp đặt lộn xộn không theo tự, những thứ như hoa mộc, trang sức cũng rơi xuống đầy đất.”
Tiêu Hằng quan sát xung quanh, bình tĩnh phân tích.
“Dược Vương chân đỉnh này đúng là thần kỳ, qua thời gian dài như vậy mà đồ vật trong này vẫn có thể duy trì mới như vậy.”
“Các ngươi nhìn này, gốc hoa này cũng không hề có vẻ giống như sống mấy ngàn năm.” Sau đó Tô tiểu muội cầm một chậu hoa rơi trên mặt đất, hơi ngạc nhiên nói.
Hai người Tiêu, Trương nghe vậy, sắc mặt cũng hơi thay đổi.
“Hơi kỳ lạ.”
“Ngay cả linh vật bình thường cũng có thể bảo tồn hoàn hảo như thế, vậy tu sĩ trong Dược Vương đỉnh này thì sao?” Tiêu Hằng híp mắt, khẽ nói.
Lần này lại là Tô tiểu muội trả lời hắn.
“Từ khi Dược Vương đỉnh trở về thì đã qua hơn hai mươi năm. Nếu như trong này còn có tu sĩ Dược Vương tông có thể hoạt động thì hẳn là đã sớm thu lại Dược Vương đỉnh.”
“Mà không phải giống như bây giờ, đứng đực ra đó chờ chúng ta tìm tới cửa.”
Trương Hạo Ba nghe vậy thì gật đầu, tỏ vẻ đồng ý: “Hoặc là đã chết hết, hoặc là biến mất hoàn toàn.”
Tiêu Hằng cũng nói tiếp: “Chỉ sợ tồn tại quỷ dị sống dở chết dở.”
Trong đại sảnh này không có vật gì có giá trị.
Mà cửa của từng căn phòng trong đại sảnh ba tầng cũng bị niêm phong, không thể mở ra.
Ba người đành phải tiếp tục thăm dò nơi sâu hơn.
Bên trong Dược Vương chân đỉnh yên tĩnh, trong lòng ba người lại càng ngày càng lo lắng.
Hành lang sau đại sảnh chia ra, kéo dài theo các phương hướng khác nhau.
Ba người đi cùng nhau, xác định lần lượt.
Cuối hành lang là khu vực khác nhau.
Có phòng luyện đan, Truyền Công các, diễn võ trường…
Nhưng lại cũng giống như lúc trước, không gặp được người ở.
Cửa đóng chặt.
Cho dù biết bên trong có thể tồn tại rất nhiều dị bảo từ thời kỳ thượng cổ, nhưng ba người lại không có cách để lấy được bảo tàng.
Chỉ có thể giương mắt nhìn.
Chỉ có một điều đáng ăn mừng là bên trong Dược Vương chân đỉnh này cũng không nguy hiểm tầng tầng lớp lớp giống như di tích tông môn thượng cổ khác.
Từ đầu đến cuối đều không có bất kỳ trận pháp hay cấm chế nào khởi động.
Chỉ lộ ra một hơi thở kỳ lạ.
Bọn họ tiếp tục tiến về phía trước, lại có một cửa đá xám trắng ngăn chặn con đường.
Lần này dùng phương pháp ngụy trang Tiểu Dược Vương đỉnh cũng không có tác dụng.
Hơn nữa, cửa đá này càng vững chắc hơn cửa đồng trước đó gấp mấy lần.
Tô tiểu muội, Trương Hạo Ba cùng nhau tấn công, nhưng cũng không thể khiến cửa đá xám trắng chấn động dù chỉ một chút.
Tô tiểu muội dừng cố gắng vô ích cũng hơi nản lòng.
“Chẳng lẽ muốn vào bảo sơn nhưng lại ra về tay không sao?”
Lúc này trong lòng ba người cũng không khỏi xuất hiện suy nghĩ như vậy.
“Tìm tiếp đi.” Tiêu Hằng khẽ cắn môi, chưa từ bỏ ý định nói.
Bất kỳ vị tu sĩ nào nhìn thấy bảo tàng như vậy ở trước mắt thì cũng sẽ không dễ dàng nói vứt bỏ.
Ba người quay người lại, lại tiến hành tìm kiếm toàn diện.
Lần này, lại may mắn có phát hiện.
“Mau xem này, hình như cửa căn phòng này không bị niêm phong.”
Tô tiểu muội gọi hai người.
Tiêu Hằng và Trương Hạo Ba vội vàng chạy tới.
Trương Hạo Ba chạm vào khe hở trên cửa, gật đầu: “Không tệ, thực sự có hơi khác với những phòng khác.”
Nhìn thấy cuối cùng cũng sắp có thu hoạch, Tiêu Hằng cũng trở nên hơi phấn khích: “Vậy có phải có nghĩa là có thể mở ra hay không?”
“Tạm thời thử một lần xem.”
Nói xong, Trương Hạo Ba và Tô tiểu muội lại cùng ra tay.
Xích Dương, Huyết Hải chiếu rọi.
Cửa đồng vang lên tiếng kẽo kẹt.
Mở ra từng chút từng chút một.
Sau một lúc lâu, dưới sự hợp lực của hai người, cuối cùng cũng mở được một cái khe trên cửa.
“Cẩn thận một chút.”
Ba người truyền âm với nhau, sau đó bước vào.
Không có nguy hiểm như trong dự đoán của bọn họ.
Cảnh tượng trong phòng lại khiến bọn họ có hơi trở tay không kịp.
Đây là chỗ ở cho một người.
Mặc dù không gian không lớn, nhưng giường, bàn, ghế dựa, tủ lại đầy đủ mọi thứ.
Mà trên mặt đất lại có một vị tu sĩ nằm sấp.
Đầu hướng về phía cửa, nhìn động tác của hắn thì hình như đang muốn đóng cửa lại.
Chuyện khiến ba người Tiêu Hằng khiếp sợ hơn là người này vẫn còn hơi thở sự sống.
Hô hấp đều đặn, dường như chỉ ngủ mê man.
“Làm sao bây giờ?”
“Có ra tay hay không?”
“Mấy ngàn năm còn có thể sống được. Thực lực của hắn sâu không lường được. Nếu tùy tiện ra tay…”
Khi mọi người ở đây đang dùng thần thức trao đổi, người nằm sấp kia lại phát ra tiếng kêu đau đớn, bản thân từ từ tỉnh lại.