Tình huống không rõ, ba người tụ tập bên nhau, vội vàng lui lại.
Tu sĩ Dược Vương tông bò dậy từ dưới mặt đất, đầu tiên là hơi ngơ ngác quan sát xung quanh.
Sau đó dường như nhớ ra gì đó, đồng tử dần dần khôi phục tinh thần.
Hắn bấm ngón tay tính toán, giật mình nói: “Đã qua 24 năm rồi sao?”
Sau đó rốt cuộc chú ý đến ba người Tiêu Hằng trong phòng.
Trên mặt hắn có vẻ kinh ngạc, nhưng mà rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.
“Bái kiến tiền bối!” Ba người Tiêu Hằng đồng thanh.
“Là các vị đạo hữu đánh thức ta à?” Hắn hỏi.
Tu sĩ Dược Vương tông thấy ba người bọn Tiêu Hằng cung cung kính kính gọi mình là tiền bối thì lộ vẻ ngạc nhiên.
Vội vàng khoát tay: “Chư vị đạo hữu sao lại nói vậy chứ? Chẳng nhẽ muốn đem ta ra làm trò cười à?”
“Đều là tu sĩ Nguyên Anh, chúng ta xưng hô cùng bối phận là được.”
Hắn nói với Trương Hạo Ba và Tô tiểu muội.
“Tu sĩ Nguyên Anh?”
Quan sát kĩ càng, Tiêu Hằng bọn họ mới phát hiện, tu sĩ đã ngủ say mấy ngàn năm trước mắt này có vẻ thật sự chỉ có tu vi Nguyên Anh.
Nhưng lại cho bọn họ cảm giác rất khác biệt với tu sĩ Nguyên Anh hiện nay.
Vì vậy nên mới dẫn đến việc bọn họ không phân biệt được tu vi của hắn.
Không cần nói thế nào, tu sĩ Nguyên Anh thời thượng cổ có thể sống đến ngày nay tuyệt đối không đơn giản.
Tiêu Hằng bọn họ vẫn chưa hết cảnh giác, vừa nghĩ suy tìm đề tài để tiếp tục bắt chuyện, mong có thể moi ra chút tình báo nào đó.
Thế mà không ngờ đối phương cứ như cái loa, tự mình tiết lộ không ít thông tin.
“Tại hạ Lệnh Hồ Xương, nội môn đệ tử Dược Vương tông.”
“Lúc rơi xuống Huyền Hoàng giới, ta nhớ là tông chủ đã phong tỏa toàn bộ Dược Vương Đỉnh, đồng thời phát lệnh cứu viện ra bên ngoài.”
“Chư vị có thể vào Dược Vương Đỉnh, vậy có lẽ cứu viện thập tông tiên đạo đã đến rồi phải không?”
“Không rõ trạng thái những sư huynh đệ khác hiện giờ ra sao? Tông chủ đã thức tỉnh chưa?”
Lệnh Hồ Xương vừa nói vừa hưng phấn muốn đi về hướng cánh cửa đang mở.
Nhưng khi nhìn thấy thần sắc có chút quái dị của ba người bọn Tiêu Hằng, hắn không tránh khỏi có chút hoang mang.
“Không lẽ đã phát sinh biến cố gì?”
Nói vậy, hắn liền vội vã đi ra ngoài. Mấy người bọn Tiêu Hằng thấy vậy cũng vội vã đi theo.
“Ư? Chuyện gì thế này? Tại sao trận pháp ( Đại Mộng Xuân Thu) vẫn đang vận chuyển?”
“Chỉ có một mình ta thức tỉnh trước?”
“Tu sĩ cứu viện của thập tông tiên đạo đâu?”
…
Âm thanh kinh nghi bất định của Lệnh Hồ Xương vang vọng trong Dược Vương Đỉnh trống rỗng này.
“Sinh tử môn đã đóng xuống rồi? Đã có chuyện gì phát sinh với tông chủ?”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Âm thanh của hắn không thể đè nén được sự hoảng loạn, sau khi nhìn quanh một vòng, hắn bay ngược trở lại trước mặt ba người bọn Tiêu Hằng.
Hắn nhìn chằm chằm ba người mà hỏi: “Các ngươi là ai, sao lại có thể vào Dược Vương Đỉnh?”
Tiêu Hằng trầm ngâm một lúc mới chậm rãi trả lời: “Chuyện này nói ra có chút phức tạp. Đạo Hữu có lẽ nên chuẩn bị tâm lý trước khi nghe.”
Lệnh Hồ xương híp mắt, im lặng lắng nghe những lời tiếp theo.
“Thực chất đạo hữu đã ngủ say vài ngàn năm. Dược Vương Đỉnh phá vỡ thế giới rời đi, đây đã là chuyện của thời thượng cổ…”
Không chờ Tiêu Hằng nói hết, Lệnh Hồ xương đã phất tay ngắt ngang.
Hắn tức giận đến phát cười: “Hồ ngôn loạn ngữ, nghĩ rằng Đại Mộng Xuân Thu Trận của Dược Vương tông chúng ta chỉ để trưng bày thôi sao? Ngay cả ngủ say bao nhiêu năm cũng có thể xảy ra sai sót?”
“Hai mươi bốn năm bị ngươi nói thành vài ngàn năm, muốn gạt người cũng nên tìm một cái cớ hợp lý một chút chứ?”
Lệnh Hồ Xương lộ vẻ bất thiện, vỗ nhẹ, trong tay hắn ngay lập tức xuất hiện một cái hồ lô.
“Khó trách ngay khi nhìn thấy các ngươi, ta cứ cảm thấy các ngươi có chút quái lạ. Thì ra các ngươi đều là bọn tà ma ngoại đạo muốn lừa gạt ta.”
“Nhận chết đi!”
Theo sau lời của Lệnh Hồ Xương, từ trong miệng hồ lô lập tức xuất hiện vài chục đường ánh sáng xanh mỏng phun ra. Nhọn như đao kiếm, nhanh như sấm điện, chỉ tích tắc đã xuất hiện ngay trước mặt ba người bọn Tiêu Hằng.
“Tiêu Hằng cẩn thận!” Không ngờ đến Lệnh Hồ xương chẳng nghe giải thích đã ra sát chiêu, Trương Hạo Ba kinh hãi biến sắc.
Huyết Hải động thiên lập tức xuất hiện trên đỉnh đầu, từng con sóng máu cuộn trào giải phóng ra những luồng sáng đỏ, chúng vọt ra đón lấy vài chục lưỡi dao xanh.
“Oành oành!”
Trong tiếng nổ kịch liệt, Lệnh Hồ Xương ngước đầu nhìn cảnh tượng huyết hải vô biên trên đỉnh đầu, trong mắt xoẹt qua một tia khó hiểu.
Nhưng điều này chỉ cần làm tăng thêm phán đoán của hắn.
Hắn chính khí ngút trời, tức giận mà mắng: “Quả nhiên là yêu nhân ma đạo, còn không nhanh chóng chịu…”
Lời vẫn chưa hết đã nghe thấy vài tiếng nói đồng loạt truyền đến từ bốn phương tám hướng.
“Ngươi thật là rắc rối á. Từ lúc nãy đã liên tục nói những việc kì lạ khiến người khác không thể hiểu được.”
“Có phải ngủ lâu quá rồi, đến giờ vẫn chưa tỉnh hẳn phải không?”
Lệnh Hồ Xương nhìn qua, chỉ thấy trong bất giác đã bị bao vây bởi vô số thân ảnh có khuôn mặt trống trơn đầy máu.
“Không sao, vừa hay để bọn ta giúp ngươi thanh tỉnh thanh tỉnh.”
Bọn vô diện nghiêng cái đầu đầy máu, phát ra những trận cười ngụy dị.
Sau đó, bọn chúng biến mất ngay tại chỗ, cùng lúc chộp tới Lệnh Hồ Xương. Lòng hắn thót lại nhưng vẫn không hoảng loạn.