Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 597 - Chương 597. Nội Ngoại Quang Âm Sự

Chương 597. Nội ngoại quang âm sự Chương 597. Nội ngoại quang âm sự

Nhả ra một Tiểu Dược Vương Đỉnh từ trong miệng, nó liền lơ lửng trên đỉnh đầu của hắn.

Luồng sáng trút xuống như thác đổ, hình thành nên một màn bảo hộ.

Cùng lúc đó hắn vỗ vào hồ lô.

Hồ lô xanh liên tục xoay tròn giữa không trung, những đường sáng mỏng như đao lá liễu từ trên cao rãi xuống như mưa.

Chúng công kích về hướng Tô tiểu muội với Trương Hạo Ba.

Tiêu Hằng tự biết với thực lực trước mắt của mình, không thể nào nhúng tay vào cuộc chiến cấp bậc Nguyên Anh.

Nếu cứ miễn cưỡng gia nhập, ngược lại sẽ trở thành gánh nặng cho mọi người. Vậy nên hắn im lặng rút lui nhằm tránh xa chiến trường.

Nhưng ngay lúc này, hắn lại bất ngờ ngửi thấy một hương thơm kỳ lạ.

Liên tưởng đến danh hiệu đệ tử Dược Vương tông của đối phương, trong lòng hắn liền trở nên hoảng loạn.

“Cẩn thận, hương thơm này dường như có chút cổ quái.”

Hắn vội vàng truyền âm nhắc nhở, đồng thời bế khí muốn chế ngự hương thơm đó.

Nhưng không hiểu hương thơm này thông qua phương thức nào tác dụng lên người, Tiêu Hằng bế khí cũng vô dụng. Hương thơm càng ngày càng đậm, Tiêu Hằng cảm thấy chóng mặt hoa mắt, ngay cả thân thể cũng trở nên yếu đuối không còn sức lực.

Trương Hạo Ba với Tô tiểu muội chỉ khựng lại một chút, sau đó đã khôi phục bình thường.

Những đường sáng xanh trong hồ lô cứ như vô cùng vô tận, còn phòng hộ của Tiểu Dược Vương Đỉnh chặt chẽ đến mức ngay cả giọt nước cũng không thể lọt vào.

Công kích của Trương, Tô hai người đánh lên trên đó cũng chỉ có thể gây ra những trận dao động, trong một lúc không thể nào đánh vỡ phòng ngự của tiểu đỉnh.

“Hạo Ba đừng nương tay nữa!” Tô tiểu muội dường như có chút tức giận.

Một quầng mặt trời đỏ mọc lên trên không, vọt lên bên trên biển máu. Vô số khuôn mặt máu bị đường sáng xanh xé nát liền bắt đầu tổ hợp thành một khuôn mặt đầy vẻ tức giận.

Khuôn mặt khổng lồ hung ác dữ tợn, dưới sự soi sáng của mặt trời, nó bất ngờ bốc cháy, phát ra những tiếng cười rùng rợn, xông thẳng vào Lệnh Hồ Xương đang được Tiểu Dược Vương Đỉnh bảo hộ.

Riêng vùng biển máu vô biên kia đang dần dần tách ra từ trung tâm, một cánh tay khổng lồ đã bị thối rữa vươn ra từ đáy biển, chộp về hướng Lệnh Hồ Xương.

Đối diện với công kích của hai người, vị đệ tử Dược Vương tông lộ ra nét cẩn trọng nhưng lại không hề hoảng loạn.

Tay phải phất nhẹ, một hàng hai mươi cây kim vàng lần lượt xuất hiện.

Trong miệng lẩm nhẩm nói gì đó, lập tức, kim vàng như kiếm, vạch ra những đường ánh sáng như tơ lấp lóa giao nhau giữa không trung.

Chúng vòng qua khuôn mặt máu và cánh tay thối rữa khổng lồ, bay thẳng đến bản thể của Trương Hạo Ba với Tô tiểu muội bằng tốc độ cực nhanh.

Trong chớp nhoáng, hai người không kịp phản ứng nên đã bị chúng xuyên thấu qua cơ thể.

Cơ thể bị đâm xuyên tạo nên khá nhiều lỗ hổng.

Nhưng một điều kỳ lạ là cơ thể hai người chẳng những không đổ máu mà ngay cả thế tấn công cũng không hề bị ảnh hưởng.

“Oành!”

Tiểu Dược Vương Đỉnh bị chấn động kịch liệt, Lệnh Hồ Xương bất ngờ phun ra một búng máu tươi. Khuôn mặt trắng bệch, hắn vội vàng lấy ra một viên đan dược rồi nuốt xuống.

Một lúc sau, sắc mặt Lệnh Hồ Xương trở nên hồng hào hơn.

“Loại bá pháp gì…”

Hắn nhìn hai người vốn bị (Luân Hủy Kim Châm) liên tục xuyên thấu nhưng vẫn có thể trả đòn, trong lòng không tránh khỏi có chút kinh hãi.

Sau một lúc do dự, trong mắt hắn lóe ra một tia xót lòng.

Hắn tiếp tục lấy ra một tấm kính tròn. Tấm kính trong tay hắn bắn ra một đường ánh sáng trắng soi về hướng Tô tiểu muội.

Kính tròn từ từ hóa thành bột mịn, cùng lúc, phía sau lưng Tô tiểu muội dần dần xuất hiện một thân ảnh hư ảo. Hình dạng của nó có tám phần tương tự với nàng ta.

Nó phát ra một tiếng rống tức giận, mái tóc lập tức trở nên đỏ rực. Sau đó nó phân thân thành vài khuôn mặt máu, chúng đồng loạt phát động tấn công vào Tô tiểu muội.

Nghiễm nhiên lại có thể phục chế được thiên phú thần thông và chiêu thức công pháp của Tô tiểu muội.

Về phía Trương Hạo Ba, giữa biển máu lại tiếp tục vươn ra một cánh tay thối rữa khổng lồ khác.

Đồng thời, dưới đáy biển dường như có một ánh mắt đang quan sát thế giới bên ngoài.

Lệnh Hồ Xương thấy vậy, sau khi suy ngẫm, hắn lấy ra một đạo kiếm phù bằng gỗ để ứng phó.

Kiếm gỗ bay bên trên biển máu, cách không triệu hoán ra một đường sấm xanh, đánh thẳng xuống bên dưới.

Hai cánh tay khổng lồ chống đỡ liền bị sấm đánh nổ ra tiếng lách tách.

Sấm quang màu xanh không ngừng nhấp nháy vây quanh kiếm phù bằng gỗ.

Còn cánh tay thối rữa khổng lồ kia nhìn có vẻ rất thê thảm, cứ như không còn lực phản kháng. Nhưng thực chất, cho dù phải nhận lấy vết thương nặng đến mức nào đi nữa, nó cũng đều có thể nhanh chóng khôi phục như cũ.

Chiến đấu rơi vào trạng thái cân bằng.

Lệnh Hồ Xương nhờ vào số lượng lớn pháp bảo thần dị, và số đan dược bổ trợ bất tận kia, nên vẫn giữ được thế bất bại.

Tô tiểu muội với Trương Hạo ba dựa vào đặc tính pháp thuật mới ( động thiên bất diệt, tu sĩ bất tử), tuy là có chút thảm hại nhưng lại không hề bị nguy hiểm.

Trong một lúc, chẳng ai làm gì được ai. Trong lòng của hai bên đều ngạc nhiên.

“Những người này có hai lịch thế nào, công pháp lại ngụy dị như thế. Trên người ta tuy có nhiều bảo vật, nhưng sợ là chỉ có thể kiên trì được mười ngày nữa tháng. Nếu như đến lúc đó vẫn không thể đánh bại bọn họ, e là chỉ có thể xông ra thế giới bên ngoài trước để tìm cứu binh.” Lệnh Hồ Xương thầm nghĩ.

Bình Luận (0)
Comment