“Thật là đáng tức, giống hệt Sóc Phong, cậy có pháp bảo tốt mà ức hiếp người khác. Chờ khi hắn tiêu hao hết pháp bảo, ta nhất định phải ra sức đập hắn một trận.” Tô tiểu muội không nén được tức giận, liên tiếp ra tay công kích nhưng trước sau vẫn không cách nào phá vỡ được lớp phong tỏa của pháp bảo.
“Tên Lệnh Hồ Xương này chỉ là nội môn đệ tử, nghe nói tông môn thượng cổ, trên đệ tử nội môn còn có cả đệ tử chân truyền và cả đạo tử nữa. Thật khó mà tưởng tượng được, bọn họ sẽ cường hãn đến mức độ nào nữa.” Trong lòng Trương Hạo Ba nghĩ vậy.
Khi ba người vẫn đang chiến đấu thành một đoàn, Tiêu Hằng bị mê hương ảnh hưởng lại đang dần dần tỉnh táo trở lại.
“Các ngươi đừng đánh nữa!”
“Lệnh Hồ đạo hữu, đều là nhầm lẫn thôi!”
“Ta có thể thề với trời xanh, tuyệt không có nửa lời dối trá!”
“Hiện tại, thật sự cách thời đại của ngươi đã vài ngàn năm. Thiên địa đại biến, ngay cả tiên đạo thập tông mà ngươi nói cũng đã sớm biến mất trong khói bụi lịch sử rồi.”
“Ngươi thử nghĩ đi, nếu như chúng ta thật sự gạt ngươi, tại sao phải bịa ra lý do ngu ngốc như vậy chứ?”
…
Tiêu Hằng một câu tiếp một câu hét lớn.
Khi nghe đến việc thiên địa đại biến, tiên đạo thập tông đều đã sớm tan thành khói bụi, thân thể Lệnh Hồ Xương không tránh khỏi run rẩy.
“Lệnh Hồ đạo hữu, dự cảm của Liễu tông chủ năm đó quả thật không say! Người đã cứu được toàn tông các ngươi!”
Nghe đến đây, thế công của Lệnh Hồ Xương dần dần chậm lại.
“Tiểu muội, Hạo Ba, các ngươi cũng ngừng tay đi!” Tiêu Hằng vội vàng nhắc nhở.
Tuy là trong lòng rất không cam tâm, nhưng Tô tiểu muội vẫn nghe theo mà ngừng tay. Chỉ là động thiên lĩnh thành của Trương, Tô hai người vẫn chưa thu lại, cảnh giác nhìn chằm chằm vào Lệnh Hồ Xương.
“Lệnh Hồ đạo hữu, những lời của ta, câu câu đều thật.” Tiêu Hằng chân thành nói.
“Có khi nào do thời gian quá lâu, trận pháp ( Đại Mộng Xuân Thu) của quý tông đã xuất hiện sai sót?” Hắn thử đặt vấn đề như vậy.
Nói xong hắn lấy ra một Tiểu Dược Vương Đỉnh từ trong nhẫn trữ vật.
“Tiểu Dược Vương Đỉnh này, trước kia được đào lên từ di tích của quý tông.”
“Chính là nhờ vào nó, bọn ta mới vào được nơi này.”
“Với nhãn quan của đạo hữu, tin rằng có thể phân biệt được thật giả.”
Tiêu Hằng nói thẳng vào vấn đề.
Lệnh Hồ Xương khi nhìn thấy tiểu đỉnh tỏa ra khí tức trầm luân, kinh ngạc đến mức tròng mắt rút nhỏ, gần như bị ngớ ngẩn ra rồi.
Hắn tất nhiên có thể phân biệt ra Dược Vương Đỉnh có chút lỗi kia, có lẽ chính là tàn thứ phẩm trước kia chưa kịp xử lý nên còn sót lại.
Nhưng những vết tích thời gian còn lưu lại trên đó, quả thật không thể nào làm giả được.
Vậy nên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ thật sự do trận pháp ghi nhớ sai thời gian?
Lệnh Hồ Xương không trả lời, vội vã quay trở lại căn phòng của mình. Hắn xem xét kỹ càng thêm lần nữa.
Tuyệt đối không sai.
Từ lúc trận pháp Đại Mộng Xuân Thu phát động, toàn tông trên dưới rơi vào giấc ngủ sâu đến nay, đích thực chỉ mới qua đi hai mươi bốn năm mà thôi.
“Vậy là mấy yêu nhân bên ngoài đang nói dối?”
Trong lòng Lệnh Hồ Xương lại nổi lên sát khí.
Nhưng ngay lúc này, hắn lại bất ngờ nghe đối phương nói tiếp:” Đúng rồi, kỳ thực còn một cách đơn giản hơn để nghiệm chứng.”
“Sau thiên địa đại kiếp, công pháp không thể cùng tu luyện.”
“Nếu đạo hữu không tin, có thể thử tu hành công pháp của bản thân.”
“Kết quả như thế nào, chỉ cần thử là rõ.”
Lệnh Hồ Xương nghe vậy, ý niệm đầu tiên là cảm thấy hoang đường. Đâu phải là Trường Sinh Quả Vị trong truyền thuyết, sao lại có đạo lý không thể cùng tu luyện?
Nhưng hắn cảm nhận thấy chân thành trong lời nói của Tiêu Hằng, ôm thái độ thử xem sao, Lệnh Hồ Xương vận chuyển chân truyền của Dược Vương tông - ( Tế Thế Trường Sanh Kinh).
Lập tức, hắn thật sự ngốc ra rồi.
Linh khí vận chuyển vài tuần thiên, nhưng cứ như là một việc vô dụng vậy. Chẳng những không hề có chút tăng trưởng tu vi, mà lại có thêm một âm thanh vang lên trong thức hải:
“Tế Thế Trường Sanh Kinh: Công pháp Hợp Đạo.”
“Số lượng người tu luyện trước mắt: bốn trăm sáu mươi hai vị.”
“Đây là cái gì?”
Sắc mặt Lệnh Hồ xương trắng toát, từng giọt mồ hôi rơi xuống từ trán của hắn.
“Không đúng, không đúng. Khẳng định là do ta bị trúng ảo giác.”
Trong lòng hắn hoàn toàn không thể tin tưởng.
Lấy ra vài viên đan dược, Lệnh Hồ Xương vội vàng nuốt xuống.
Cứ như bị ma nhập vậy, hắn lần nữa vận chuyển công pháp.
Một lần lại một lần, cứ như vậy đến trăm tuần thiên sau, tu vi vẫn không hề biến động, ngược lại trong lòng xuất hiện vài phần khó chịu.
Thậm chí trong não hải hắn còn sinh ra cảm ứng kỳ lạ. Hắn có thể rõ ràng cảm nhận được phương vị của bốn trăm sáu mươi mốt sư huynh đệ khác đang cùng tu luyện Tế Thế Trường Xanh Kinh.
“Giết chết bọn họ! Đem bọn chúng đều giết hết!”
Một ý niệm bất ngờ tuôn ra trong não của hắn. Nhưng hắn lập tức phản ứng trở lại, liền rùng mình một cái.
“Sao lại có thể như vậy, sao lại có thể như vậy…”
Tình cảnh lúc này hắn gặp phải đã hoàn toàn vượt khỏi nhận thức trước kia. Tuy vẫn không muốn tiếp nhận, nhưng trong lòng Lệnh Hồ Xương đã hiểu rõ. Những điều ba người bên ngoài nói rất có khả năng đều là sự thật.
Tông môn chúng ta chỉ ngủ một giấc, thời gian còn chưa bằng một lần bế quan, nhưng Huyền Hoàng giới lại đã qua đi vài ngàn năm.
“Nhưng mà…”
“Sao lại như vậy?”