Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 600 - Chương 600. Chuyện Cũ Của Dược Vương Đỉnh

Chương 600. Chuyện cũ của Dược Vương Đỉnh Chương 600. Chuyện cũ của Dược Vương Đỉnh

“ Ngươi có biện pháp?” Tô tiểu muội không phục hỏi ngược lại.

“ Hừ.” Lệnh Hồ xương lạnh lùng hừ, không trả lời. Hắn động thân bay về phía cuối hành lang.

“ Ba người Tô tiểu muội nhìn nhau, vội vã theo sát hắn.

Không lâu sau, họ đã đến thạch môn màu xám.

Chỉ thấy Lệnh Hồ xương đã xếp gối ngồi xuống, Tiểu Dược Vương Đỉnh lại xuất hiện trên đỉnh đầu, tỏa ra vòng bảo hộ ánh sáng.

Mặt đất bên cạnh hắn xuất hiện một vòng ánh sáng vàng lấp lánh, thì ra nơi đó được khắc khá nhiều phù hiệu.

Hắn lại lấy ra một đạo phù khác dán lên trán mình.

Hai mươi bốn cây kim vàng xoay tròn quanh thân.

Bốn tấm ngọc bài chia đều trước sau.

Sau khi hoàn thành tất cả phòng ngự, Lệnh Hồ Xương mới khách khí nói với ba người bọn Tiêu Hằng:” Mong các vị có thể hộ pháp cho ta.”

“ Không biết khoe khoang để làm gì cơ chứ.” Tô tiểu muội bĩu môi lẩm bẩm.

Lệnh Hồ Xương cũng không để, ý nhắm mắt lại.

Sau đó, một hài nhi có hình tượng tám phần giống với Lệnh Hồ Xương bất ngờ chui ra khỏi thân thể hắn.

“ Hân hạnh gặp qua chư vị đạo hữu!”

Hài nhi nho nhã hành lễ với bọn người Tiêu Hằng, hình dạng thực sự quá đáng yêu.

“ Đây là…”

“ Nguyên Anh?”

Bọn Tiêu Hằng quá kinh ngạc.

Tu sĩ ngày nay đã sớm từ bỏ phương pháp tu hành “ toái đan thành anh “, mà trực tiếp chiếm đoạt các loại động thiên, hình thành động thiên Pháp Thành để thay thế Nguyên Anh.

Lúc này nhìn thấy thứ chỉ tồn tại trong truyền thuyết, bọn họ vừa kinh ngạc lại không tránh khỏi có chút hiếu kỳ.

Nguyên Anh của Lệnh Hồ Xương sau khi xuất khiếu, không bay ra khỏi phòng hộ do bản thân đã lập ra. Hắn lấy một bộ Thanh Mộc Khải Giáp nhỏ nhắn mặc vào thân mình, lại nuốt vài viên đan dược mới biến thành một đường ánh sáng, bay đến thạch môn màu xám kia.

Khi sắp đụng thẳng vào sanh tử môn, trên người Nguyên Anh bất ngờ tuôn ra ánh sáng màu xanh lục.

Cánh cửa đá bị ánh sáng này soi rọi, cứ như đã bị thẩm thấu vậy, trở nên mang một chút sanh cơ.

Lệnh Hồ Xương nhân cơ hội đó liền vọt thẳng vào phần bị nhuộm màu xanh lục trên thạch môn.

Sau khi hắn biến mất, cánh cửa đá lại khôi phục như cũ.

“ Nguyên anh xuất khiếu, quả thật thần kỳ á.” Tô tiểu muội vỗ vỗ Thạch Môn, phát ra âm thanh bùm bùm.

Nó vẫn như cũ, không thể vào được, nàng ta có chút tiếc nuối.

Quay đầu lại, nhìn xác thân Lệnh Hồ Xương đang được nhiều loại pháp bảo bảo hộ, đôi mắt nàng láo liên: “ Pháp bảo của tên này thật sự không ít.”

“ Trong Dược Vương Đỉnh này, còn có rất nhiều tu sĩ đang ngủ say, những thứ họ đang giữ trong người sẽ nhiều đến nhường nào?”

“ Còn chưa tính đến đa số mạch tàn của Dược Vương tông.”

Tô tiểu muội truyền âm nói.

“ Lâu Cốt tiền bối nói không sai, quả nhiên là cơ duyên lớn.” Trương Hạo Ba tiếp lời.

“ Tiếc là thực lực chúng ta không đủ, nếu không thì…”

Riêng Tiêu Hằng lại chẳng hề phối hợp.

Hắn nhìn chằm chằm vào sanh tử môn màu xám kia, không biết đang nghĩ về việc gì.

Thời gian từ từ trôi đi trong sự chờ đợi.

Một ngày, hai ngày,...

Lệnh Hồ Xương sau khi vào trong cánh cửa cứ như đã biến mất vậy, hoàn toàn mất đi tung tích.

“ Không lẽ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn?”

Tiêu Hằng bọn họ không tránh khỏi có chút âu lo.

Cho đến năm ngày sau, sanh tử môn bỗng nhiên mở ra

Nguyên Anh quy vị.

Một lúc sau, thân thể Lệnh Hồ Xương lắc lư, từ từ đứng dậy, vẻ mặt mang nét đau khổ.

“ Lệnh Hồ đạo hữu, đã phát sinh chuyện gì?” Trương Hạo Ba hỏi.

“ Các người đi cùng ta.” Lệnh Hồ Xương thu lại phòng hộ, bước vào trong thạch môn.

Ba người sau khi suy nghĩ, liền nâng cao phòng bị, theo vào bên trong.

Cứ như lập tức bước vào vô tận hư không, bối cảnh phía xa xa là vô số ngôi sao lấp lánh.

“ Đây là cảnh tượng năm đó Dược Vương Đỉnh đã ghi nhớ lại.”

Khung cảnh xung quanh bọn họ từ tĩnh lặng bất ngờ chuyển thành chuyển động siêu tốc. Vô số dòng ánh sáng bị kéo dài, hình thành những đường khúc chiết quái dị.

Còn bên dưới, mập mờ không thấy rõ một phần ánh sáng cực đại đang trời xa bọn họ.

Một tiếng thở dài vang lên.

“ Huyền Hoàng giới…”

Lại xuất hiện một âm thanh già nua khác:” Tông chủ không cần để tâm, đại kiếp sắp đến, chúng ta vì muốn tìm kiếm một đường sống đành phải rời khỏi, điều này vốn không hề sai.”

“ Nói thì nói vậy, tổng quy Huyền Hoàng giới vẫn là quê hương của chúng ta…”

“ Năng lực lớn bao nhiêu thì trách nhiệm cũng lớn bấy nhiêu. Dược Vương tông chúng ta chỉ là một tiểu tông, tự lo còn chưa xong, làm sao còn có thể quản những việc khác. Chuyện ứng phó với kiếp nạn, tiếp cứu Huyền Hoàng giới, vẫn nên giao cho tiên đạo thập tông bọn họ đi.” Trong âm thanh và nua rõ ràng có sự bất mãn với thiên đạo thập tông.

“ Hoàng lão… thôi vậy, không nói chuyện này nữa.” Liễu Như Trần ngập ngừng rồi chuyển qua đề tài khác.

“ Nói ra, thái độ của tiên đạo thập tông lần này có chút cổ quái. Theo như phong cách làm việc trước kia của họ, nếu nghe chúng ta muốn toàn tông trốn chạy, chắc chắn sẽ ra mặt răn đe một phen. Nhưng không biết vì sao, lần này bọn họ lại không hề có ý ngăn cản.”

Hoàng lão tỏ vẻ không quan tâm:” Đại nạn lâm đầu tự mình bay, chỉ nói riêng việc tránh nạn, đâu chỉ có mỗi Dược Vương tông chúng ta. Có lẽ là do quá nhiều nên quản không hết đó thôi.”

Liễu Như Trần lấy trầm mặc thay câu trả lời.

Bình Luận (0)
Comment