Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 601 - Chương 601. Sự Thật Về Huyền Hoàng Giới

Chương 601. Sự thật về Huyền Hoàng giới Chương 601. Sự thật về Huyền Hoàng giới

Một chút sau, Hoàng Lão lại có chút hưng phấn nói tiếp: “ Nhưng người ngoài chắc chắn sẽ không nghĩ được rằng Dược Vương tông chúng ta có ( Đạo Tiêu) của những tiên giới khác.”

“ Nhờ vào chỉ dẫn của đạo tiêu này, chúng ta có thể vượt qua vô tận hư không, tiến đến thế giới mới.”

Liễu Như Trần cảm khái:” Năm đó tổ sư vô ý hành thiện, không ngờ lại vì hậu bối chúng ta để lại một đường…”

“ Ý?”

Âm thanh ngạc nhiên của Liễu Như Trần bất ngờ vang lên.

“ Sao vậy?” Hoàng lão hỏi.

“ Kỳ quái, tại sao đường đi của Dược Vương Đỉnh lại phát sinh chênh lệch?” Âm thanh của Liễu Như Trần mang chúc thắc mắc.” Chẳng lẽ cảm ứng về đạo tiêu đã xảy ra chuyện gì?”

Một lúc sau.

“ Dược Vương Đỉnh không xảy ra vấn đề gì.”

“ Vậy thì tại sao…”

Liễu Như Trần chưa kịp tìm ra đáp án, âm thanh hoảng loạn của Hoàng lão đã truyền đến.

“ Tông chủ, tình huống dường như có chút không ổn.”

“ Sao chúng ta không giống như đang tiến về phía trước, ngược lại đang hướng lên trên?”

Cảnh sắc xung quanh bất ngờ biến hóa.

Tầm mắt không ngừng rút nhỏ, bọn Tiêu Hằng nhìn thấy được từ khi rời khỏi Huyền Hoàng giới không bao lâu, Dược Vương Đỉnh vốn đang bay thẳng ra ngoài, lại không biết vì sao mà từ từ thay đổi quỹ đạo. Trông cứ như phía trên đang có thứ gì đó hút lấy nó vậy.

Dược Vương Đỉnh vẽ ra một đường cong trong vùng hư không âm u. Không thể nào thoát được, nó cứ từ từ bị hút lên trên, tốc độ ngày càng nhanh.

Nơi đó không hề có ánh sao, hoàn toàn là một mảng đen vô tận. Nó cứ như một quái thú ăn thịt người, đang há to mồm chờ đợi con mồi vào miệng.

Lòng Liễu Như Trần lạnh lẽo, nhìn xuống đám mây phát sáng đại biểu cho Huyền Hoàng giới đang ngày càng rời xa, ngày càng nhỏ dần. Hắn cảm giác như mình đang nhìn thấy được ánh mắt chế giễu từ nơi đó. Ngay lập tức Liễu Như Trần hiểu rõ được tất cả.

Tại sao thiên đạo thập tông biết bọn mình muốn rời khỏi Huyền Hoàng giới, nhưng họ lại không hề ngăn cản.

Vì bọn họ đã sớm biết trước.

Vốn chẳng còn con đường nào để trốn chạy.

“ Tiên đạo thập tông…” Liễu Như Trần cắn răng nghiến lợi nói.

Tốc độ của Dược Vương Đỉnh đã vượt khỏi giới hạn bản thân có thể chấp nhận, bắt đầu rung chuyển kịch liệt.

“ Tông chủ!”

Âm thanh cót két cót két truyền đến từ bốn phương tám hướng, Hoàng lão kinh hãi hét lên.

Chỉ sau vài hơi thở.

“ Tông chủ, người…” Tiếng kêu thảm thiết vì khó có thể chấp nhận hiện thực của Hoàng lão vang lên.

“ Đệ tử Dược Vương tông nghe lệnh…” Tiếp đến là âm thanh truyền đạt mệnh lệnh của Liễu Như Trần với đệ tử trong Dược Vương Đỉnh, lệnh cho bọn họ nhanh chóng trở về căn phòng của bản thân.

“ Đừng trách ta…” Lời nói thầm của Liễu Như Trần cứ vang vọng trong vùng không gian này.

“ Chỉ dựa vào lực lượng của một mình ta, vốn không thể nào thoát khỏi nơi này được...” Âm thanh của hắn mang vẻ tuyệt vọng.

“ Nhưng, vì Dược Vương tông.”

“ Ta nhất định phải làm như vậy.” Ngay sau đó, Liễu Như Trần lại vô cùng kiên định nói tiếp.

Tiếp theo, một quầng ánh sáng màu xanh lục bao bọc lấy toàn bộ Dược Vương Đỉnh.

“ Tiên đạo thập tông!!!”

Tiếng rống giận dữ mang đầy oán hận.

Vầng sáng xanh càng trở nên cường liệt hơn.

Tốc độ của Dược Vương Đỉnh bất ngờ chậm lại khá nhiều. Tuy nhiên nó vẫn không cách nào ngăn cản được số phận bị hút lên cao.

Nhưng từ từ, càng nhiều sợi ánh sáng màu xanh lục khác đang tuôn ra từ trong Dược Vương Đỉnh.

Ánh sáng xanh ngày càng chói mắt.

Tốc độ Dược Vương Đỉnh ngày càng chậm hơn.

Càng ngày càng chậm.

Sau cùng, nó dừng lại hẳn giữa một vòng âm u vô tận.

Ngay lúc đó, lại có nhiều ánh sáng xanh lục bị rút khỏi Dược Vương Đỉnh. Đổi lại, Dược Vương Đỉnh mới có thể từ từ thay đổi phương hướng, tránh khỏi số phận bị cắn nuốt, đang rơi ngược trở lại bên dưới.

Trong quá trình tranh đấu để thoát ra, ánh sáng xanh không ngừng nhấp nháy, có vẻ như nó đang bị tiêu hao một cách nhanh chóng.

Cuối cùng, khi Dược Vương Đỉnh rơi trở lại Huyền Hoàng giới, ánh sáng xanh kia chỉ còn le lói, sắp biến mất hoàn toàn.

Cảnh tượng bất ngờ ngừng lại.

“ Đây chính là chuyện đã phát sinh năm đó.” Giọng nói bi ai của Lệnh Hồ Xương cất lên.

Khá lâu sau.

“ Đó là thứ gì?” Tô tiểu muội trước nay luôn không sợ trời, không sợ đất, giờ đây lại đặt ra câu hỏi mang đầy hoảng loạn.

Tuy không nói rõ, nhưng mọi người ở nơi đây đều hiểu nàng ta đang nói đến thứ gì.

“ Đó là ( Tiên Khư ). Rất lâu rất lâu trước kia, khi mà con đường phi thăng vẫn chưa đoạn tuyệt, nơi đó chính là vị trí thông đạo đến tiên giới.” Lệnh Hồ Xương trả lời nghi vấn của nàng ta.

“ Trước khi lâm chung, tông chủ đã hiểu rõ rất nhiều vấn đề.” Lệnh Hồ Xương nói tiếp.

“ Đường thăng tiên không còn nữa, hoàn toàn bị cắt đứt liên hệ với những tu tiên giới khác…”

“ Tất cả những điều này phát sinh chỉ vì trên đỉnh đầu Huyền Hoàng giới đã xuất hiện một tồn tại đáng sợ.”

“ Nó cắn nuốt tất cả, ngay cả thời không cũng bị bóp méo.”

“ Chỉ di chuyển một vòng trước mặt nó mà thế bên ngoài đã qua đi ngàn năm thời gian.”

Lệnh Hồ Xương chầm chậm kể lại với âm thanh trầm thấp.

“ Còn tiên đạo thập tông lúc đó, rõ ràng biết được sự thật, nhưng lại bàng quang đứng nhìn bọn ta bước vào đường chết, không hề nhắc nhở một lời…”

Lệnh Hồ Xương nắm chặt tay, móng tay đâm thủng vào da thịt mình.

“ Tiên Khư…” Bọn Tiêu Hằng lẩm bẩm, trong lòng càng thấy kinh hãi.

Bình Luận (0)
Comment