Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 613 - Chương 613. Di Niệm Ẩn Giấu Trong Quán (2)

Chương 613. Di niệm ẩn giấu trong quán (2) Chương 613. Di niệm ẩn giấu trong quán (2)

Ở tổng bộ Vạn Tiên Minh, và cả quá trình xây dựng Thiên Huyền Tỏa Linh trận, Lý Phàm thường nhìn thấy một số tu sĩ áo đen, không rõ bọn họ ở trong tổ chức nào của Vạn Tiên Minh. Khuôn mặt của họ không hề có một biểu tình nào nhưng trên người lại luôn lộ ra khí tức nguy hiểm, thậm chí còn có mùi máu tanh không thể che giấu, lần nào trông thấy cũng khiến Lý Phàm cảm thấy lạnh lẽo.

Lý Phàm đoán rằng những người này rất có khả năng được chọn lọc từ trong ( Thời đại ) mà ra.

“ Biện pháp này rất tuyệt diệu.”

“ Đối với mình mà nói, khi phẩm chất Hóa Đạo Thạch của mình đủ sức, có thể lợi dụng lịch sử để tôi luyện bản thân.”

Tục ngữ có nói, anh hùng tạo nên thời thế. Nhưng thời thế cũng có thể tạo nên anh hùng.

Lý Phàm không dám nhận mình là người xuất chúng. Hắn chỉ là một người bình thường, nhờ vào dị năng của ( Hoàn Chân ) mới có thể giãy giụa tìm được đường sống ở Huyền Hoàng giới, nơi đầy rẫy nguy cơ này.

Nhờ vào kinh nghiệm được tổng kết từ mấy đời làm thái sư ở Đại Huyền, có thể giao tiếp một cách dễ dàng với những tu sĩ từ Nguyên Anh trở xuống.

Nhưng sau này, khi đối mặt với những lão quái vật còn sống sót từ thời thượng cổ đến nay, thì quả thật có chút miễn cưỡng, quá non trẻ rồi.

Quan trọng hơn nữa là trước mặt những cường giả thật sự này, cơ hội Hoàn Chân cũng có khả năng bị mất đi.

Muốn đấu với bọn họ, trừ tu vi ra thì tâm trí với kinh nghiệm cũng rất quan trọng.

Có lẽ, nếu được liên tục trải nghiệm lịch sử từ ( Thời đại ) thì sẽ bù đắp được khuyết điểm của Lý Phàm.

Bác Vật Thần Tàng Quán, trong đó được cất giữ vô số bảo vật.

Dưới sự chỉ dẫn của Bính Dần, Lý Phàm cưỡi ngựa ngắm hoa, tham quan từng món trân bảo của Huyền Hoàng giới.

Trừ khu vực ( Thời đại mĩ hảo ), thần tàng quán còn khá nhiều khu vực khác nữa.

( Anh hùng đa kiêu ), chủ yếu thu thập những vật phẩm liên quan đến tu sĩ nổi danh trong lịch sử của Huyền Hoàng giới.

Thi Sơn Huyết Hải: vốn chỉ là lưỡi thiết đao vô cùng bình thường. Sau khi đại biến giáng xuống, chủ nhân mang theo nó, đã đồ sát không biết bao nhiêu tu sĩ. Máu tươi nhuộm thân đao thành màu đỏ sẫm, cho dù đã qua vài ngàn năm, sát khí trên đó vẫn còn sót lại chưa hoàn toàn biến mất. Sau cuộc tàn sát vô tận đó, chủ nhân của nó đã thành công sống sót. Nhưng điều kỳ lạ là món hung khí này lại được tìm thấy trong bụng của một dị thú sống dưới mặt đất. Chủ nhân của nó bị tiêu hóa chỉ còn sót lại xương tay, vẫn không cam tâm mà nắm chặt lấy ( Thi Sơn Huyết Hải )

Vạn Đầu Phan: Pháp khí lan tỏa mùi hôi thối. Được luyện thành từ hàng vạn đầu lâu. Số đầu lâu này đều đến từ cùng một môn phái: Phong Hồn Tông. Mà người chế tạo Vạn Đầu Phan lại có xuất thân ở chính Phong Hồn Tông. Khi đại kiếp giáng xuống, hắn giết sạch đồng môn để luyện thành pháp khí. Thật sự cực kỳ hung tàn. Đáng tiếc nhân vật như vậy, cuối cùng cũng không thể sống sót qua được thời đại hắc ám. Món Pháp khí này cũng trở thành chiến lợi phẩm của người khác, lưu truyền qua hàng ngàn năm, cuối cùng mới Thuộc về Vạn Tiên Minh.

Khu vực ( Thương Hải Tang Điền ): triển lãm biến hóa của địa hình ở Huyền Hoàng giới trong vài ngàn năm trở lại, Lý Phàm nhìn mà trợn mắt há miệng. So với những gì đang thấy, biến đổi ở Tùng Vân Hải thật sự quá là tầm thường. Thiên hà rơi xuống đại địa, núi cao nứt thành thung lũng sâu, thậm chí đất đai giữa hai châu, trong một ngày đã kết hợp thành một. Thật sự khiến Lý Phàm cảm khái, mình quả thật hiểu biết quá ít nên cứ cho là lạ lẫm.

Khu vực ( Vạn Pháp Tranh Phong ): Trình bày tất cả những loại công Pháp đã từng xuất hiện trên Huyền Hoàng giới. Tất nhiên chỉ có những giới thiệu liên quan, không thể nhìn thấy được nội dung chi tiết của chúng. Cho dù như vậy cũng làm cho Lý Phàm say mê đến mức không muốn rời đi.

Lý Phàm đắm chìm bên trong không tự lui ra được, quên mất cả thời gian. Khi số lượng vật phẩm vô cùng vô hạn này xuyên qua mấy ngàn năm thời gian xuất hiện trước mặt Lý Phàm, hình tượng của Huyền Hoàng giới trong lòng hắn dần dần trở nên sinh động hơn. Nó không còn là một quan niệm trống rỗng mà đã được bề dày lịch sử tô đậm.

Từ từ hắn cũng đến được khu vực trung tâm của Bác Vật Thần Tàng Quán. Triển hiện trước mắt hắn là một nơi trống trải rộng lớn bị phân cách riêng. Trừ một cái đầu lâu của con người ở đó thì chẳng còn vật gì khác nữa.

Bính Dần chỉ vào xương đầu, nói:” Đây chính là xương đầu của vị tu sĩ đầu tiên bị nhiễm Tiên Phàm Chướng trong truyền thuyết. Cũng không hiểu nó trân quý ở chỗ nào mà Quán trưởng lại chỉ định muốn đặt nó ở…”

“ Hửm? Sao vậy?”

Bính Dần có chút ngạc nhiên nhìn Lý Phàm. Chỉ thấy hắn bất ngờ nhắm chặt mắt cứ như đang chịu đựng một cơn đau đớn tột cùng, toàn thân run rẩy. Cả người từ trên xuống dưới, mồ hôi không ngừng tuôn chảy.

“ Ngươi không sao chứ?”

Thấy tình hình của Lý Phàm ngày càng trở nên nghiêm trọng, Bính Dần không tránh khỏi lo âu.

Lý Phạm cười một cách khó khăn, nhẹ lắc đầu tỏ ý mình không sao. Nhưng hắn trước sau vẫn không dám mở đôi mắt vốn đã đỏ ửng của mình.

“ Phát hiện vật phẩm có thể hấp thụ: ( Di niệm vĩnh hằng ).

“ Muốn hấp thụ hay không!”

“ Phát hiện vật phẩm có thể hấp thụ: ( Di niệm vĩnh hằng ).

“ Muốn hấp thụ hay không!”

“ Muốn hấp thụ hay không!”

“ Muốn hấp thụ hay không!”

Bình Luận (0)
Comment