Trong miệng lại tiện hỏi ra một câu: “Không biết quán chủ là vị tiền bối nào trong Vạn Tiên Minh? Hình như trước giờ đều chưa từng nghe nói đến vị này.”
Bính Dần cười nói: “Ngươi không biết cũng là lẽ đương nhiên. Quán chủ lão nhân ngài trước giờ ít giao du với bên ngoài, hành sự khiêm tốn. Đến cả những nhân viên giải thoát như bọn ta muốn gặp mặt ngài ấy một lần cũng không dễ dàng.”
“Nhưng mà, cho dù là luận bối phận hay tư cách, không có mấy người ở Vạn Tiên Minh dám xưng bản thân mình ở trên quán chủ.”
Bính Dần có chút tự hào giới thiệu về vị quán chủ kia.
“Ồ?” Lý Phàm không khỏi tò mò.
Bính Dần hạ giọng của mình xuống vài phần: “Quán chủ là lão nhân gia, ngài ấy đã tồn tại ở thế gian này từ thời Hoang Cổ xa xôi. Đó là từ rất lâu trước khi nhân tộc vẫn chưa trở nên hưng thịnh đấy.”
“Tất cả sự vật trên thế gian, cơ hồ đều không thể thoát khỏi pháp nhãn của ngài. Được xưng là không gì không biết, không gì không hiểu.”
Sự sùng bái của Bính Dần khó mà diễn tả thành lời.
Lý Phàm lại cảm thấy lời nói của đối phương có chút quen thuộc.
“Ngài ấy là biểu tượng của trường sinh và trí tuệ. Bọn ta đều tôn xưng ngài thành ‘Đế Tam Tiên Ông’. Bính Dần chậm rãi nói.
Sắc mặt của Lý Phàm có chút kì quái, trong lòng lẩm bẩm: “Đế Tam... Mô?”
Tuy nhiên, Bính Dần không hề phát giác ra sự thay đổi của Lý Phàm, vẫn thao thao bất tuyệt giải thích cho Lý Phàm nghe, vị lão quán trưởng này bác học uyên thâm thế nào, trí tuệ ra sao.
Sau khi hai người đã đến được phòng nghỉ, hắn vẫn còn có chút ý vui chưa tận.
Nhưng mà sau khi nhìn thấy tình trạng thân thể tồi tệ của Lý Phàm, vẫn có chút biết điều mà dừng lại.
“Ngươi cứ yên tâm ở lại đây nghỉ ngơi đi.”
“Bảo Vật Thần Tàng Quán này quá rộng lớn, trong một khoảng thời gian ngắn không thể tham quan xong được đâu.”
“Nơi này chính là nơi chuyên môn thiết kế để cho khách du lịch nghỉ ngơi, không cần lo lắng sẽ bị người khác làm phiền.”
Sau khi Bính Dần dặn dò một lượt, nhìn thấy Lý Phàm dần dần hồi phục lại, lúc này mới để lại ngọc bài khống chế yên tâm rời đi.
Lý Phàm thao khống ngọc bài, phát động cấm chế đem phòng nghỉ hoàn toàn phong tỏa.
Trong mật thất sâu xa, cái đầu lâu quỷ dị kia cũng biến mất trong phạm vi cảm ứng, thân thể không ngừng run rẩy của hắn cuối cùng cũng chậm rãi tĩnh lại.
Tựa như vừa mới trải qua một trận đấu ác liệt, lúc này Lý Phàm chỉ cảm thấy cơ thể hư thoát.
Vốn dĩ thân thể đã già yếu, lúc này giống như đã rét vì tuyết lại còn giá vì sương.
“Di niệm vĩnh hằng....”
Lý Phàm sau khi đã bình tĩnh lại, suy nghĩ đến nguyên nhân “Hoàn Chân” vì sao lại bất thường như vậy.
Lý do khiến con người sinh ra cảm giác đói khát, là bởi vì con người cần phải dung nạp thức ăn để bổ sung năng lượng duy trì sự sống.
Mà Hoàn Chân vậy mà lại cũng sản sinh ra ham muốn ăn uống.
Vậy thì chỉ có khả năng chứng minh rằng, từ trong “Di niệm vĩnh hằng” có thể lấy được thứ gì đó có lợi đối với Hoàn Chân.
Tạm thời không nhắc tới cái đầu lâu ở trong viện Thần Tàng.
Di niệm của Thiên Dương chân nhân, lại còn có thứ gì mà Hoàn Chân muốn lấy nữa đây?
“Đặc thù: Di niệm vĩnh hằng ‘Thiên Dương’
‘Số lần có thể sử dụng: 1’”
Lý Phàm nhìn thông tin trên tấm bảng Hoàn Chân, trong lòng có quyết định.
Hắn lấy nguyên liệu từ trong chiếc nhẫn chứa vật ra, bố trí các nghi thức cần thiết để tiến vào Vẫn Tiên cảnh nhằm gây hỗn loạn thị thính.
Lý Phàm sau đó cũng tiêu hao một lần sử dụng cuối cùng của Di niệm vĩnh hằng, phát động công năng mô phỏng của Hoàn Chân.
Sau khi trải qua một trận hoa mắt chóng mặt.
“Thiên Dương, nên uống thuốc rồi...”
Ở bên tai Lý Phàm vang lên tiếng của sư tôn Quang Dương Tử.
Lý Phàm nuốt thuốc xuống, tinh thần hồi phục được đôi chút.
Dựa vào tác dụng của thuốc làm chỗ dựa, hắn kích phát một tia sức mạnh bí mật ẩn chứa trong cơ thể.
“Phụt!”
Hắn đồng thời nôn ra một búng máu tươi, làm cho sư tôn Quang Dương Tử bị dọa đến nhảy dựng.
“Tạo Hóa Hồng Lô Công” đã bắt đầu vận chuyển.
Quang Dương Tử vội vội vàng vàng thành thục giúp Lý Phàm khống chế dược liệu.
Lý Phàm cũng nhân cơ hội này, tỉ mỉ xem xét tình trạng cơ thể của bản thân một lần.
Đồng thời hồi tưởng lại ghi chép triệu chứng bệnh tình trong “Thiên Y Tiên Kinh”, suy nghĩ ra kế sách ứng phó.
Thân thể thật sự quá yếu ớt, chỉ một lúc sau đã cảm nhận được một trận hoa mắt chóng mặt.
Vì vậy, chỉ có thể tạm thời ngừng lại suy nghĩ, tĩnh tâm dưỡng thể.
Đợi sau khi tích lũy lại được một chút năng lượng, mới tiếp tục suy nghĩ.
Nhiều lần như vậy.
Ba ngày sau, Lý Phàm tổng hợp “Thiên Y Tiên Kinh” với đơn thuốc đã dùng qua trong quá trình “Mô phỏng” lần thứ hai, tiến hành cải tiến.
Tốn một phen nước bọt, cuối cùng cũng thành công thuyết phục được Quang Dương Tử đổi thuốc.
Hiệu quả của phương thuốc mới rất đáng kinh ngạc.
Thêm vào đó là “Tạo Hóa Hồng Lô Công” một giây cũng không ngừng đem thể chất cải thiện.
Tốn khoảng thời gian hai tháng, Lý Phàm đã có thể có thể miễn cưỡng đi lại được trên mặt đất.
“Tiểu sư đệ, ngươi thật là lợi hại nha! Không ngờ tới đơn thuốc kia thật sự có tác dụng! Ngươi làm sao lại biết tới đơn thuốc này vậy?” Nhị sư huynh Lăng Tiếu một bên dìu lấy Lý Phàm, một bên hỏi đến đơn thuốc mà Lý Phàm đã dùng.