Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 616 - Chương 616. Chấm Dứt Ước Nguyện Của Thiên Dương

Chương 616. Chấm dứt ước nguyện của Thiên Dương Chương 616. Chấm dứt ước nguyện của Thiên Dương

“Thì nó cứ như vậy mà xuất hiện trong đầu ta đấy!” Lý Phàm trừng lớn đôi mắt, vẻ mặt đều là sự ngây thơ vô tội đáp lời.

“Tiểu sư đệ không phải là người bình thường! Nói không chừng là hi vọng phục hưng ‘Thân Hóa Đạo’ của chúng ta!” Tam sư huynh Liên Thường ở bên cạnh, nhịn không được lên tiếng khen ngợi.

Lý Phàm khờ khạo cười ha hả.

“Bước đầu tiên xem như là thành công rồi.”

“Mấu chốt tiếp theo chính là trong vòng sáu năm, trước khi Chinh Tiên Lệnh đến tay, phải mạnh hơn đại sư huynh Tư Tinh.”

“Thay thế hắn đi chiến tranh, tránh phải chính mắt nhìn thấy cảnh tượng bi thảm từng người từng người một trước sau chết đi của Thân Hóa Đạo.

“Đây chính là chấp niệm tồn tại của Thiên Dương chân nhân.”

Lý Phàm trong lòng thầm nghĩ.

“Tu vi của đại sư huynh Tư Tinh là Kim Đan. Muốn trong vòng sáu năm thắng được hắn, cứ theo tuần tự mà tu hành, chẳng khác nào là người si nói mộng.”

“Chỉ đành chọn một con đường khác.”

Ánh mắt Lý Phàm nhấp nháy.

Một ngày nọ, hắn lén lút tìm gặp sư tôn Quang Dương Tử.

“Thân hóa tự ngã?” Quang Dương Tử đối diện với câu hỏi của tiểu đồ đệ, sắc mặt đại biến.

“Ngươi từ đâu nghe được cái này? Có phải tên tiểu tử Lăng Tiếu kia lại khua môi múa mép rồi hay không?” Quang Dương Tử tức giận đến mức râu dựng ngược mắt trừng lớn, mở miệng mắng to.

“Sư phụ, là ta tự mình nghĩ đến chuyện này.” Lý Phàm nghiêm túc nói.

“Chỗ kì diệu mà công pháp ‘Thân Hóa Tha Tự Tại’ của Thân Hóa Đạo chúng ta tu luyện, chính là ở chỗ có thể giả làm ngoại vật.”

“Nhưng ta lại đột nhiên nghĩ tới, thứ gì lại là ngoại vật?”

“Là kiếm của đại sư huynh, bút của nhị sư huynh, chuông của tam sư huynh, những thứ này đều là ngoài vật.”

“Vậy thì cỗ thân thể gầy yếu này của ta, có thể xem nó như ngoại vật hay không?”

“Thông qua sự tôi luyện không ngừng nghỉ của công pháp, ‘Hóa Thân Vật’ của các sư huynh cũng ngày càng mạnh mẽ, Nếu như ta có thể đem thân thể mình làm ‘Hóa Thân Vật’. Vậy không phải đồng nghĩa với việc ta có thể thay đổi thể chất của bản thân ư?”

“Ta cũng sẽ không yếu đuối như hiện tại nữa?”

Lý Phàm từng chữ từng chữ nói ra suy nghĩ trong lòng.

Vẻ mặt của Quang Dương Tử cũng không ngừng biến hóa.

Rất lâu sau đó, ông mới thở dài.

“Thiên Dương, ngươi thật đúng là thiên tài! Tuổi còn nhỏ đã có kiến thức như vậy, thật là...!”

Quang Dương Tử vuốt ve đầu của Thiên Dương, có chút vui vẻ yên tâm nói: “Có một đồ đệ như vậy, Thân Hóa Đạo chúng ta nên vui mừng!”

“Không sai, tu luyện công pháp ‘Thân Hóa Tha Tự Tại’. xác thực có thể chuyển thành ‘Thân Hóa Tự Ngã’.”

Khuôn mặt của Quang Dương Tử đột nhiên trở nên nghiêm nghị, nhìn vào Lý Phàm trịnh trọng nói: “Tuy nhiên, đồ nhi ngươi tuyệt đối không được thử.”

Lý Phàm ngẩng đầu nhìn vào sư tôn của mình, khuôn mặt nhỏ đầy vẻ khó hiểu: “Tại sao vậy, sư phụ?”

Thần sắc của Quang Dương Tử có chút hoảng hốt, ngẩn ngơ một lúc, sau đó bắt đầu giải thích cho Lý Phàm nghe: “Thân Hóa Tha Tự Tại, điều quan trọng nhất chính là ‘Vật Ngã Hợp Nhất’.”

“Thân Hóa Tự Ngã, trên lý thuyết xác thực là có thể thực hiện. Cũng là lựa chọn hoàn hảo nhất trong công pháp.”

Quang Dương Tử thở dài.

“Quá khó! Quá khó!”

“So với vật phẩm bình thường, thân thể con người phức tạp cỡ nào?”

“Vật phẩm có thể trong quá trình không ngừng thử nghiệm, theo đuổi mức độ tương thích với bản thân, nếu trong quá trình tu luyện có xảy ra sai sót, tổn thất cũng chỉ là vật hóa thân mà thôi.”

“Mà Thân Hóa Tự Ngã, bắt buộc phải dùng nhục thể của chính mình thời thời khắc khắc làm hiện trường thực nghiệm.”

“Chỉ cần có một chút sai lầm chính là bản thân mình trọng thương.”

“Tổn thất về thân thể chỉ là thứ yếu. Đáng sợ nhất là tổn hại về tinh thần.”

Trong ánh mắt của Quang Dương Tử tản qua một tia bi thương: “Ta đã từng có một vị sư huynh kinh tài tuyệt diễm. Thiên tư của hắn cực cao, trong đời ta chưa từng nhìn thấy, người nào tốt hơn hắn.”

“Lúc đó, hắn là người đầu tiên trong môn phái từ trước đến nay được công nhận là Thân Hóa Đạo nghìn năm, được sư phụ đặt kì vọng cực lớn.”

“Nhưng mà hắn lại tâm cao khí ngạo, cho rằng bản thân nhất định có thể tu hành ‘Thân Hóa Tự Ngã’ thành công.”

“Không nghe theo bất cứ lời khuyên nào của mọi người, cưỡng chế tu luyện.”

“Kết quả...”

Quang Dương Tử ngừng lại một lúc mới nói tiếp.

“Ban đầu chỉ có chút điên điên dại dại, mọi người vẫn còn nghĩ đến trị thương cho hắn.”

“Nhưng mà sau đó, bệnh điên của hắn ngày càng nghiêm trọng. Hoàn toàn không có cách nào phân biệt rõ ràng giữa hiện thực và huyễn cảnh.”

“Vào đêm của một ngày kia, hắn đại khai sát giới.”

“Người chết đếm không hết.”

“Từ đó, Thân Hóa Đạo chúng ta ngã một cái liền không thể gượng dậy...”

Nói đến đây, Quang Dương Tử hơi lắc đầu.

“Cho nên, đồ nhi ngoan phải nhớ kĩ. Ngươi nhất định không được thử tu luyện nó!” Quang Dương Tử vô cùng nghiêm túc cảnh cáo Lý Phàm.

Lý Phàm gật đầu thật mạnh: “Vâng! Ta biết rồi, sư phụ!” Lý Phàm tạm biệt Quang Dương Tử, về đến phòng của mình.

Suy nghĩ rất lâu, cuối cùng Lý Phàm đành từ bỏ tính toán muốn cưỡng chế tu luyện Thân Hóa Tự Ngã.

Giống với “Dựa ta để Trúc Cơ”, Thân Hóa Tự Ngã này, xác thực không phải là chuyện người bình thường có thể làm được.

Từ cảnh ngộ sau này của Thiên Dương chân nhân liền thấy, hắn cũng không có lựa chọn con đường này.

“Khôi lỗi...”

Hồi tưởng lại một vài năm sau khôi lỗi hóa thần, trong lòng Lý Phàm dần dần nảy ra một chủ ý.

Bình Luận (0)
Comment