Ngày thứ hai, Lý Phàm tìm thấy mấy vị sư huynh, nói với bọn họ, bản thân muốn một khôi lỗi.
“Yên tâm đi tiểu sư đệ, chuyện này cứ giao cho ta! Gần đây linh cảm của ta tuôn trào, hạ bút sinh hoa, viết liền mấy cuốn sách. Có thể xem như đây là đỉnh cao sự nghiệp trong cuộc đời ta!” Nhị sư huynh Lăng Tiếu vừa nói vừa vỗ ngực cam đoan.
“Ta lập tức mang ra chợ bán, chọn mua cho ngươi một khôi lỗi đẹp trai nhất!”
Mấy ngày sau, Lý Phàm như mong muốn nhận được một khôi lỗi cơ quan.
Mặt Lăng Tiếu vô cùng đắc ý: “Tiểu sư đệ, theo như ta được biết khôi lỗi này có thực lực Kim Đan kỳ đấy. Ta cũng phải tốn một phen công sức mới từ chỗ người ta mua được!”
“Sư huynh thật lợi hại! Cảm ơn sư huynh!” Sau khi Lý Phàm lên tiếng khen ngợi nhị sư huynh xong, liền cầm lấy khôi lỗi nhanh chóng chạy mất tăm hơi.
“Thân thể của tiểu sư đệ khôi phục càng ngày càng tốt rồi!” Lăng Tiếu cảm thán.
Trong mật thất.
Lý Phàm đặt khôi lỗi đứng thẳng trước mặt, cắt một ra vết thương ở lòng bàn tay.
Nhỏ máu tươi của mình lên khôi lỗi.
Đồng thời vận động công pháp “Thân Hóa Tha Tự Tại”, vừa tế luyện vừa cảm nhận từng chút một biến hóa phát sinh trên người khôi lỗi.
Lý Phàm từ bỏ suy nghĩ muốn tu luyện Thân Hóa Tự Ngã.
Nhưng cũng không hẳn là từ bỏ hoàn toàn.
Kế hoạch của hắn, thận ra cũng được tính là một loại Thân Hóa Tự Ngã trong tình huống đặc biệt.
Thậm chí còn cực đoan hơn một chút.
Đó chính là vứt bỏ đi thân xác hiện tại của mình, hoàn toàn biến bản thân thành khôi lỗi.
Chính là giống với cách làm mà Thiên Dương chân nhân chân chính đã thực hiện trong lịch sử.
Chỉ có điều sau này Thiên Dương lựa chọn hấp thu Địa Hỏa, tiến hành thôi luyện đề thăng khôi lỗi.
Mà đáp án của Lý Phàm lại là sau khi biến mình thành khôi lỗi, mới tiến hành Thân Hóa Tự Ngã.
Không có nghi ngờ gì nữa, cách làm này chính là một loại tự hủy tiền đồ của mình.
Khoảng cách giữa khôi lỗi Kim Đan và giới hạn nhân thể không thể tính toán một cách hợp lí được.
Nhưng đối với một người muốn nhanh chóng tăng tiến chiến lực như Lý Phàm mà nói, đây là lựa chọn tốt nhất.
Dựa vào thân thể của khôi lỗi tu luyện “Thân Hóa Tự Ngã”, độ khó sẽ giảm xuống.
Thứ nhất, là vì trình độ tỉ mỉ tinh vi của khôi lỗi kém xa nhân thể, dễ dàng làm được “Vật Ngã Hợp Nhất”.
Hai nữa là hoàn toàn không cần lo lắng chính mình bị thương.
Tu bổ khôi lỗi chỉ cần có đủ nguyên vật liệu, vậy thì dễ dàng hơn nhiều rồi.
Đợi sau khi khôi lỗi “Thân Hóa Tự Ngã” tu hành thành công, dưới trạng thái Vật Ngã Hợp Nhất, chiến lực được bạo phát ra cũng mạnh gấp nhiều lần dùng khôi lỗi làm “Hóa Thân Vật” đơn thuần.
“Điều cần làm đầu tiên chính là vứt bỏ thân thể, dung nhập vào khôi lỗi.”
Pháp môn trong “Thân Hóa Tha Tự Tại”, Lý Phàm đã sử dụng đến trình độ vô cùng thuận lợi.
“Có lẽ là bởi vì cỗ thân thể Thiên Dương này được sinh ra sớm nên thần hồn và thân thể không quá hòa hợp với nhau.” Lý Phàm có vẻ trầm ngâm lên tiếng.
Cứ như vậy, Lý Phàm che giấu những người khác trong Thân Hóa Đạo, bắt đầu kế hoạch tu luyện của mình.
Phương án này thật sự quá ly kỳ, cho dù là Quang Dương Tử cũng không phát giác ra được thay đổi phát sinh trên người tiểu đồ đệ của mình.
Chỉ cảm thấy hắn thực sự rất thích khôi lỗi mà Lục Tiếu mua cho hắn, cơ hồ là đến mức độ không bao giờ rời khỏi người mình nữa rồi.
Cứ như vậy thời gian từ từ trôi qua.
Chớp mắt đã qua sáu năm.
Chuông Tra Tiên vâng lên, Chinh Tiên Lệnh cũng được truyền đến.
Ba người sư huynh ở Thân Hóa Đạo, vì lí do ai sẽ đi hưởng ứng lệnh triệu tập mà bắt đầu cãi nhau.
Chính ngay lúc này, Lý Phàm và khôi lỗi của hắn đột nhiên cùng nhau xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Tư Tinh sư huynh, Lăng Tiếu sư huynh, Liên Thường sư huynh.”
“Ta thấy, hay là để ta đi đi.”
Ba người Lục Tiếu nhìn Lý Phàm bộ dáng rất nghiêm túc đề nghị để cho hắn đi, kinh ngạc không thôi.
“Tiểu sư đệ, ngươi nói cái gì vậy. Chuyện này không phải chuyện đùa đâu...” Lăng Tiếu đang nói đột nhiên ngẩn ra.
Bởi vì hắn nhận thấy câu nói vừa rồi, lại phát ra từ trong miệng khôi lỗi ở sau lưng Lý Phàm.
“Ầm! Ầm!”
Khôi lỗi cất bước đến trước mặt ba người bọn họ.
“Lần tham chiến này, cửu tử nhất sinh. Nếu muốn đi, đương nhiên phải là người mạnh nhất trong chúng ta!”
“Sư huynh, các ngươi nói xem có đúng vậy không?”
Lý Phàm nhìn ba người Tư Tinh, nhẹ nhàng hỏi.
“Thiên Dương! Ngươi! Làm bậy!” Quang Dương Tử trong nháy mắt là người nhìn rõ nhất biến hóa phát sinh trên người Lý Phàm.
Sắc mặt Quang Dương Tử trở nên trắng bệch muốn tiến lên trước, nhưng không biết là nghĩ tới điều gì đó bước chân dừng lại.
Chỉ là bàn tay không ngừng run rẩy, biểu hiện rõ ràng trong lòng ông hiện tại rất mất bình tĩnh.
“Ngươi, đã sớm đoán ra sẽ có ngày này?”
Quang Dương Tử thấp giọng hỏi.
Lý Phàm chỉ cười mà không đáp.
Nhìn về phía mấy vị sư huynh: “Vẫn mong được các vị sư huynh dạy bảo!”
Ba vị sư huynh cũng dần dần tỉnh táo lại.
Nhìn vào cơ thể đã biến thành khôi lỗi của tiểu sư đệ, ánh mắt đều là sự ân hận và bi thương.
Bọn họ nhất thời, ngẩn ngơ tại chỗ, không biết nên nói gì thì tốt đây.
Vẫn là đại sư huynh có động tác đầu tiên.
Hắn triệu hồi ra trường kiếm màu xanh lục như phỉ thúy, mỏng như cánh ve sầu, chĩa vào Lý Phàm.