“Sư đệ, thật ra những việc như thế này, vẫn nên để người làm sư huynh như ta đi thì hơn!”
“Nào có đạo lí sư huynh để sư đệ đi tìm chết cơ chứ!”
Thân hình Lý Phàm lóe lên một cái, tay vung nắm đấm, đi đến bên cạnh đại sư huynh.
“Sư huynh, cũng đừng xem thường ta như vậy chứ!”
Cảm nhận được sức mạnh khủng bố mà Lý Phàm mang lại, sắc mặt Tư Tinh có chút thay đổi.
Trường kiếm bay múa, ý đồ muốn ngăn chặn Lý Phàm.
Nhưng thanh kiếm từ trước đến nay không có thứ gì kiên cố là phá không nổi, lúc này chém lên thân thể của Lý Phàm, lại không thể lưu lại vết tích gì.
Thân thể của khôi lỗi này, không chỉ vô cùng cứng rắn kiên cố.
Mà tốc độ của nó cũng nhanh hơn tu sĩ Kim Đan bình thường mấy phần.
Giữa lúc chiêu thức đại khai đại hợp, có vô số các cơ quan đủ loại hình dạng kì quái bắn ra từ nhiều góc độ khác nhau.
Trong nhất thời, Tư Tinh chỉ đành nhếch nhác trốn tránh.
“Thiên Dương sư đệ, xem ra ngươi thật sự tốn không ít tâm huyết. Nhưng mà, nếu đã như vậy thì ta lại càng không thể để sư đệ thay ta đi được!”
“Cẩn thận nhé!”
Tư Tinh nhướng mày, thân hình hóa thành một đạo ánh sáng hợp nhất với thanh kiếm màu xanh.
“Keng!”
Trường kiếm hơi chấn động, phát lên tiếng vang thanh túy.
Sau đó, thân kiếm vậy mà lại giống như dòng nước chảy, dần dần trải rộng về phía trước và phía sau.
“Kiếm Thủy Thiên Tâm!”
Tiếng hét nhẹ của đại sư huynh từ trong thân kiếm vang lên.
Ánh kiếm tựa như nước chảy trong nháy mắt tràn đến.
Sau khi va chạm với thân thể khôi lỗi của Lý Phàm, không giống như trước đó bị ngăn chặn rồi tiêu tán.
Mà giống một tia sáng, khúc xạ ngược trở về.
Chuyển động trong không trung một lát, lại đột nhiên thay đổi phương hướng, từ một mặt khác lần nữa công kích Lý Phàm.
Như cũ bị cơ thể kiên cố của Lý Phàm đánh ngược về.
Vẽ ra một đường kiếm hình vòng cung, trong chớp mắt lại tấn công Lý Phàm.
Ánh kiếm Lưu Thủy càng lúc càng nhanh, nhìn vào chỉ thấy nó tựa như một tấm lưới nước khổng lồ, chầm chậm đem khôi lỗi nặng nề chậm chạp kia bao vây vào khu vực trung tâm.
Giờ đây, Lý Phàm chỉ mang thân thể của một khôi lỗi, đại đa số những thần thông không có cách nào thi triển ra được.
Dưới công kích dai dẳng không ngừng của Tư Tinh, Lý Phàm dần dần rơi xuống thế hạ phong.
“Tu sĩ cổ, quả nhiên không thể xem thường.”
Lý Phàm nghĩ vậy vẻ mắt trở nên nghiêm túc.
Khôi lỗi ngửa mặt lên trời hét lớn, thân thể phát ra ánh sáng màu đỏ thẫm.
Trong chấn động bắt đầu biến đổi, nháy mắt thân thể hình người biến mất.
Thay vào đó là một bàn tay khổng lồ xuất hiện.
Bàn tay linh hoạt vòng qua kiếm quang trói buộc mà Kiếm Thủy Thiên Tâm tạo thành, cự trượng bay đến phía trên lưới nước.
Lại lần nữa mở rộng ra.
Toàn bộ thủy kiếm bị phạm vi của bóng đen vây nhốt vào bên trong, sau đó phủ đầu nhấn xuống.
Chiêu thức mà hắn sử dụng là công pháp tự mình lĩnh ngộ “Phiên Thiên Nhất Chưởng”.
Được thân thể khổng lồ của khôi lỗi sử dụng, mang hàm ý trấn áp mọi thứ.
“Thần thông này lợi hại đấy!”
Đại sư huynh Tư Tinh hưng phấn hét lớn.
“Ta cũng có một chiêu, mời sư đệ chỉ giáo!”
“Thiên Ý Như Thủy, Thượng Tai Vô Hình!”
“Kiếm danh: Thiên Hình!”
Thủy kiếm lưu chuyển bên dưới Phiên Thiên chưởng trong nháy mắt biến mất.
Lý Phàm lúc này cảm nhận một tia nguy cơ vô hình.
“Ồ!”
Kiếm quang vô hình lóe qua.
Cự chưởng chưa kịp áp xuống, mu bàn tay đã nhiều thêm một vết hằn.
Lý Phàm ngưng mắt nhìn chằm chằm khoảng không gian nơi này.
Nhưng lại không tìm thấy bất cứ một dấu vết nào của Tư Tinh.
Lại có một vệt kiếm xuất hiện.
Lý Phàm điều động linh nhằm tu bổ lại thương thế của mình.
Lại phát hiện trong vết kiếm dường như kèm theo kiếm khí vô hình, khắc chế sự phục hồi của vết thương.
Tốc độ xuất hiện của vết kiếm càng lúc càng nhanh.
Chớp mắt, cơ thể của Lý Phàm liền có trùng trùng vết thương.
“Tiểu sư đệ, đầu hàng đi!”
Âm thanh của Tư Tinh từ bốn phương tám hướng truyền đến.
Mà bóng dáng hắn từ đầu đến cuối đều không xuất hiện.
“Thần thông của sư huynh cũng rất lợi hại!”
Lý Phàm thật tâm thật ý khen ngợi.
“Nhưng mà...”
Lý Phàm đột nhiên tăng cao âm lượng.
“Ta vẫn còn một chiêu, nếu sư huynh có thể đỡ được, ta lập tức nhận thua!”
“Được! Vậy thì ta mỏi mắt trông chờ!” Tư Tinh lên tiếng đáp ứng.
Lý Phàm thu liễm lại khí thế của mình.
Qua một lúc, hắn quay qua nhị sư huynh Lăng Tiếu cười nói: “Lăng Tiếu sư huynh, cho ta mượn bút của ngươi dùng một lát!”
“Hả?” Lăng Tiếu đầu tiên là sửng sốt.
“Ồ, được!” Sau đó một chiếc bút màu đen bay ra bị Lý Phàm nắm lấy.
Lý Phàm dồn linh lực vào trong cái bút đen, vung lên không trung viết xuống một chữ.
Đó là...
Một chữ “Loạn”.
Khoảng khắc chữ Loạn kia giáng lâm, trên thân thể của Lý Phàm đột nhiên xuất hiện từng vết nứt đáng sợ.
Bàn tay khổng lồ cũng không có cách nào duy trì được hình dạng, lại lần nữa hóa thành khôi lỗi hình người, ngã trên mặt đất.
“Tiêu hao thế này...”
Trong lòng Lý Phàm có chút ngạc nhiên.
Thân thể cứng rắn kiên cố được làm bằng loại đá đặc biệt, giờ đây đang tan rã.
Còn có không ít nơi trực tiếp nổ vỡ ra.
Đây là thần thông “Loạn Tự Thạch” mà Lý Phàm lĩnh ngộ được ở trong Mê Vực. Uy năng cường đại, vượt xa dự liệu của Lý Phàm.
Người thi thuật vậy mà lại phải chịu tác dụng phụ đáng sợ như vậy.
Càng đừng nói đến đại sư huynh Tư Tinh là người đối mặt trực tiếp với chữ “Loạn” này.