Trạng thái của Thiên Hình lùi lại, thân hình hắn nhếch nhác hiện ra.
Nhưng ở trước mặt chữ Loạn, không thể di chuyển được dù chỉ là một bước.
Linh lực toàn thân chạy loạn, không thể khống chế.
Thanh kiếm xanh thân là vật hóa thân, lại càng như con ruồi mất đầu, hỗn loạn chạy trốn.
“Phụt!”
Cánh tay của Tư Tinh bị bẻ gãy theo hướng ngược lại trông vô cùng kì quái, trong mắt hắn tản qua một tia ngạc nhiên.
Bởi vì hắn phát giác ra, sự thay đổi này sắp xảy ra trên khắp cơ thể mình.
“Đủ rồi!”
Chính ngay thời điểm nguy cấp này, Quang Dương Tử rốt cuộc cũng ra tay.
Vật hóa thân của ông là một gốc cây liễu.
Cây liễu xanh chắn trước mặt Tư Tinh, cành liễu đột nhiên bay múa điên cuồng.
Rất lâu sau đó, tất cả mới từ từ bình tĩnh lại.
Cây liễu biến mất, bàn tay Quang Dương Tử chắp ở sau lưng khẽ run rẩy.
Ánh mắt Tư Tinh phức tạp nhìn Lý Phàm cũng bị thương rất nghiêm trọng đang nằm trên mặt đất.
“Ngươi thắng rồi, sư đệ.” Hắn nhẹ giọng nói.
Lý Phàm thờ phào một hơi.
“Thiên Dương, ngươi vừa rồi sử dụng là...” Quang Dương Tử nhìn vào tiểu đồ đệ của mình, muốn nói lại thôi.
Một lúc sau, hắn thở dài từ bỏ việc truy hỏi Lý Phàm.
“Bỏ đi, ta nhìn ra được ngươi có bí mật lớn.”
“Nhưng mà, ngươi bằng lòng chịu thiệt ở Hóa Thân Đạo chúng ta, cũng là vận may của giáo phái nhỏ bé đang sa sút như chúng ta.”
Quang Dương Tử mất hết hứng thú, phất tay rời đi.
Tư Tinh nhất thời bối rối, không biết nên nói gì thì mới tốt.
Chỉ có nhị sư huynh Lăng Tiếu, kêu to gọi nhỏ bận rộn giúp Lý Phàm trị liệu thương thế.
....
Thân thể khôi lỗi, chỉ cần có đủ nguyên liệu, cho dù thương thế có nặng thế nào cũng rất dễ dàng tu bổ.
Lăng Tiếu lại chạy đi chợ một lần, khi hắn vừa quay về không được bao lâu, thương thế của Lý Phàm đã hoàn toàn lành lặn rồi.
Dưới ánh mắt đưa tiễn của sư tôn Quang Dương Tử và ba vị sư huynh, Lý Phàm và sứ giả Chứng Tiên cũng nhau rời khỏi Thân Hóa Đạo.
Đặt chân lên đến chiến trường.
Cảnh vật xung quanh chợt ngưng đọng lại.
Sau đó, giống như thủy tinh vỡ vụn đột nhiên nổ tung.
Hóa thành từng tia sáng nhỏ, nỗ lực tràn vào trong đầu Lý Phàm.
Kí ức thuộc về Thiên Dương chân nhân từ rất nhiều năm về trước, ở trong đầu Lý Phàm hiện lên vô cùng rõ ràng và tỉ mỉ.
Bao gồm công pháp “Thân Hóa Tha Tự Tại”, pháp môn luyện chế khôi lỗi, thậm chí là cả “Địa Họa Thăng Nguyên Trận” phương pháp dùng Địa Hỏa để thôi luyện thăng cấp khôi lỗi, v.v, toàn bộ những thứ này đều tựa như đích thân Lý Phàm được trải nghiệm, khắc ghi vào trong tâm trí.
Nhưng giờ phút này, Lý Phàm thật sự không có sức lực để điều tra những thứ này.
Bởi vì toàn bộ tâm thần của hắn, đã bị sự nhắc nhở của “Hoàn Chân” truyền đến thu hút mất rồi.
“Tuy tử còn tồn, chân linh bất diệt.”
“Lấy thân hóa vật, vượt qua vĩnh hằng.”
“Đã mở khóa chức năng ‘Hóa Thân’.”
Trong lòng Lý Phàm chấn động không dứt.
Không ngờ tới sau khi giải quyết di niệm của Thiên Dương chân nhân, hắn không chỉ thu hoạch được rất nhiều mà ngay cả ‘Hoàn Chân’ cũng mở khóa công năng mới.
Khó trách lần trước khi nhìn thấy Di niệm vĩnh hằng, ‘Hoàn Chân’ sẽ truyền đến từng cơn cảm giác đói bụng.
Lúc này, Lý Phàm cẩn thận nghiên cứu thứ gọi là ‘hóa thân’.
Sau một lát, hắn nhíu mày.
“Tiêu hao 100% tiến độ nạp năng lượng hóa hư, bỏ qua sự tồn tại của thân thể, ký thác toàn bộ chân linh tự thân vào một món đồ…”
“Sau khi trở thành đồ vật, không thể giữ lại ý thức tự chủ, chỉ sót lại một chút ‘linh tính’.”
“Tương ứng, thời gian tồn tại có thể kéo dài rất cao.”
“Sau khi thời gian tồn tại đạt đến cực hạn, công năng ‘Hoàn Chân’ tự động kích hoạt, trở về điểm neo thiết lập trước đó.”
“…”
“Thứ này để làm gì?”
Mới đầu, Lý Phàm hơi thất vọng.
Tuy nhiên, sau khi ngẫm nghĩ kỹ càng, hắn mơ hồ nhận ra cách dùng của ‘hóa thân’.
Tác dụng cơ bản nhất là vào lúc tuổi thọ sắp cạn kiệt, tức là sau khi tử vọng vẫn có thể dựa vào vật hóa thân, ở lại trên thế gian, sưu tập tin tức.
Tuy rằng có lẽ rất nhiều chi tiết cụ thể của sự kiện sẽ không rõ ràng.
Nhưng chỉ cần giao phó cho người đáng tin, có lẽ muốn nắm giữ hướng đi đại thế của thiên hạ cũng không quá khó.
Hơn nữa căn cứ vào phản hồi của ‘Hoàn Chân’, nếu trước mắt Lý Phàm bắt đầu sử dụng ‘hóa thân’, hắn có thể kéo dài gần ba nghìn năm.
Tuy có khả năng vật hóa thân bị tổn hại mà rút ngắn thời gian tồn tạo, nhưng nó vẫn tăng năng lực nhìn trước tương lai của Lý Phàm rất nhiều.
Từ đó bố trí đời sau tốt hơn.
Có thể lưu lại tính mạng sau thời gian nghìn năm, tất nhiên tất cả không phải hạng người đơn giản.
Có thể coi như hào kiệt chân chính.
Ghi nhớ tên bọn họ, đến khi làm lại thì tiến hành đầu tư.
Còn hơn Lý Phàm trước kia ở địa bàn một châu, chỉ dựa vào tin tức bản thân tiếp xúc và nghe ngóng để chậm rãi vơ vét nhân tài, hiệu quả được nâng cao rất nhiều.
Lý Phàm ẩn ẩn rục rịch.
“Ví dụ như kiếp này, sau khi Thiên Huyền Tỏa Linh Trận bao phủ, Huyền Hoàng giới rốt cuộc trở thành dáng vẻ gì, có lẽ có thể dựa vào thứ này để biết rõ…”
Cẩn thận nghĩ, Lý Phàm lại xác nhận rất nhiều thông tin trong ‘hóa thân’ lần thứ hai.
“‘Lấy thân hóa vật’ và ‘hóa thực thành hư’ là lực lượng đồng cấp, sau khi lấy thân, chỉ cần không thể kháng cự lực hóa hư của ‘Hoàn Chân’, như vậy đã không thể phân biệt được một chút chân linh ký thác trên đồ vật.”