“Sau khi lấy thân hóa vật, tiến độ bổ sung năng lượng “hóa hư” vẫn sẽ tự động gia tăng, hơn nữa hạn mức cao nhất đề cao đến 1000%. Gia tăng năng lực tự phòng hộ rất lớn.”
“Ngoại trừ thời gian tồn tại đạt cực hạn, khi vật hóa thân gặp phải nguy cơ tổn hại hoàn toàn cũng sẽ tự động kích hoạt Hoàn Chân.”
…
Không bao lâu, trong lòng Lý Phàm có phán đoán.
Tính an toàn của công năng ‘hóa thân’ vẫn khá đảm bảo.
“Vừa lúc tuổi thọ của kiếp này sắp hết, hơn nữa hắn có thân phận kiến tạo trận pháp sư Thiên Huyền Tỏa Linh trận, dù sống được thêm vài năm nhưng tự do cũng bị hạn chế.”
“Không bằng lấy thân hóa vật, ve sầu thoát xác. Tiếp tục yên lặng quan sát thế gian biến đổi ra sau.”
“Tuy nhiên trước tiên cần chọn tốt vật hóa thân và người giao phó.”
Lý Phàm quét mắt qua nhẫn trữ vật của mình.
Tầm mắt hắn dừng lại tại một cái mâm tròn trong suốt.
“‘Phá Trận Ngọc Bàn’, do Sách Trận đường của Vạn Tiên Minh đặc chế, pháp khí chuyên phá trận, trang bị cho trận pháp sư từ Hóa Thần trở lên.”
“Là phần thưởng cho một trăm người đứng đầu trong khảo hạch cuối cùng ở biệt viện Hoàn Vũ lúc trước.”
“Chỉ là những năm gần đâu ta quá bận rộn kiến tạo Thiên Huyền Tỏa Linh trận, thứ này không có dịp phát huy tác dụng.”
“So sánh với đồ vật lai lịch không rõ ràng, pháp khí do chính Vạn Tiên Minh sản xuất sẽ hạ độ cảnh giác rất nhiều.”
“Chuyện cần lo lắng tiếp theo là tìm cách đưa Phá Trận Ngọc Bàn này cho người được chỉ định từ trước.”
Lý Phàm ở trong mật thất, suy nghĩ tỉ mỉ.
Thời gian chậm rãi trôi.
Trong lúc đó, Lý Phàm nhận được truyền tin của Hoàng Phủ Tùng, Thích Bất Dịch, thậm chí cả Kỷ Hoành Đạo.
Bọn họ hỏi hắn khi nào ra khỏi Bác Vật Thần Tàng quán.
Bọn họ muốn sau khi hắn ra ngoài thì trực tiếp đến Sách Trận đường ở tổng bộ Vạn Tiên minh, phần thưởng cho xếp hạng thứ hai trên thi đấu kim bảng đã chuẩn bị xong.
Hắn có thể nhận bất cứ lúc nào.
Ngoài ra, bảo vật tăng tuổi thọ đã được chuẩn bị, chờ hắn tới lấy.
Lý Phàm nhìn, lạnh lùng cười, không phản hồi tin nào.
Không sợ bọn họ tự tìm đến cửa, cưỡng ép bắt bản thân đi.
Trong Bác Vật Thần Tàng quán, có một khu vực tên là ‘Huyền Hoàng vạn tượng’.
Bên trong khu bảo tồn đông lạnh Huyền Hoàng giới, có một bộ hàng mẫu sinh linh.
Liên tưởng đến tồn tại thôn phệ tất cả tiên khư bên trên Huyền Hoàng giới, lúc Lý Phàm tham quan, hắn đã có suy đoán mơ hồ.
‘Bác Vật Thần Tàng quán’ này tương đương với viện bảo tàng.
Giống nơi bảo tồn thế giới hóa chủng.
Nếu có ngày Huyền Hoàng giới nghênh đón tận thế, chỉ sợ nơi này sẽ gánh vác nhiệm vụ bảo tồn văn minh hóa chủng, ký thác hy vọng trọng kiến trong tương lai.
Sau này hắn hỏi thăm người hướng dẫn Bính Dần, quả thật đúng không sai.
Địa vị Thần Tàng quán rât đặc thù, cấm đoán tất cả phân tranh.
Dù là Sách Trận đường cũng không có quyền hạn đến đây cưỡng chế bắt người.
Chỉ cần Lý Phàm ở bên trong không ra ngoài, đám người Kỷ Hoành Đạo cũng hết cách.
Trước khi ‘hóa thân’, Lý Phàm lại xem xét tình hình bên phân thân.
Hàn Dịch tràn ngập hi vọng thăm dò di tích Thiên Đô với hắn.
Nhưng không chỉ trắng tay, dọc đường đi bọn họ còn gặp phải rất nhiều nguy hiểm
Cả hai người đều bị trọng thương, chật vật trở về thành Nguyên Đạo tĩnh dưỡng.
Trên đường quay về, ánh mắt Hàn Dịch không ngừng nghi ngờ dò xét phân thân Tiêu Phàm, vài lần muốn nói lại thôi.
“Đáng tiếc, còn tưởng rằng có thể mượn vận số người này để thu hoạch.”
Lý Phàm thầm nghĩ như thế, không khỏi khẽ lắc đầu.
Sau đó hắn thao túng phân thân, một mình một người trở về di tích Thiên Đô thăm dò trước đó.
Tìm được một khu cấm chế, chủ động chịu chết, chấm dứt tính mạng phân thân.
…
“Tiếp đó có thể lên kế hoạch tiếp theo.”
Ánh mắt Lý Phàm lấp lóe.
Hắn phát động ‘hóa thân’, chân linh dần dần thu vào ‘Phá Trận Ngọc Bàn’ bên trong trự vật giới.
Ý thức Lý Phàm đột nhiên tối sầm.
Mà khí tức trên người hắn cũng nhanh chóng trở nên yếu ớt.
Ngay lúc đó, Hà Chính Hạo ở châu Thiên Vận và Hoàng Phủ Tùng ở châu Thiên Vũ đều nhận được truyền tin của Lý Phàm trước khi lâm chung.
“Di thư?”
Hoàng Phủ Tùng biến sắc, ngập tràn vẻ không tin được.
Hắn vội vàng liên hệ Kỷ Hoành Đạo.
Non nửa ngày sau, khi Thích Bất Dịch dẫn theo Hoàng Phủ Tùng vội vàng chạy tới nơi, chỉ nhìn thấy thi thể Lý Phàm.
“Hắn cứ chết như vậy sao?”
Hoàng Phủ Tùng giật mình.
Vẻ mặt Thích Bất Dịch nghiêm trọng, tiến lên xem xét, nhẹ gật đầu.
Hai người nhìn nhau, không nói gì.
“Trước đó ta nhìn sắc mặt hắn không đúng lắm. Hắn nói không sao, chỉ cần tu dưỡng là ổn. Kết quả…” Người hướng dẫn Bính Dần lắc đầu, thở dài.
Hoàng Phủ Tùng truyền âm nói: “Làm sao bây giờ?”
“Người đã chết, còn làm gì được nữa?” Sắc mặt Thích Bất Dịch bất ngờ, nhìn một cái rồi phẩy tay áo bỏ đi.
“Này…”
Lời nói đánh cược mạng sống hùng hổ oai phong của Lý Phàm tại vực sâu ngày xưa dường như vẫn còn rõ mồn một trước mắt, nhưng vị tu sĩ dã tâm cực lớn lại tựa như có bối cảnh thâm hậu này, vậy mà đột nhiên chết rồi.
Chỉ kịp vội vàng lưu lại một bức di thư không hoàn chỉnh, đột ngột chết.
Nghĩ đến đây, đầu tiên Hoàng Phủ Tùng vô cùng cảm thán, nhưng sau đó trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác nghi ngờ.
“Tên kia không giống người chết dễ dàng như vậy chứ…”
Ánh mắt hắn híp lại, đi đến trước mặt thi thể Lý Phàm.
Xem xét cẩn thận lần nữa
Sau một lát.
“Thật sự đã chết.”
Sắc mặt Hoàng Phủ Tùng phức tạp.