Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 626 - Chương 626. Ngàn Năm Vẫn Hoàn Chân

Chương 626. Ngàn năm vẫn Hoàn Chân Chương 626. Ngàn năm vẫn Hoàn Chân

Thì ra, lúc trước Phục Tiên gặp phải kiếp nạn, người may mắn còn tồn tại đều chạy mỗi người một hướng.

Trong cuộc đại đuổi bắt, Lệnh Hồ Xương dựa vào Dược Vương chân đỉnh mà thoát cảnh bị bắt.

Từ nay về sau hắn một mực ẩn núp khắp nơi, sau này cơ duyên xảo hợp gia nhập Phúc Thiên hội.

Phúc Thiên hội cũng dựa vào sự phù hộ của Dược Vương chân đỉnh và rất nhiều tài nguyên mới có thể phát triển dưới sự phong tỏa của Thiên Minh.

Thời gian thấm thoát, hơn ba trăm năm trôi qua, một số đệ tử Dược Vương tông ngủ say bên trong Dược Vương chân đỉnh cũng lần lượt bị hắn đánh thức.

Ví dụ như Liễu Nhất Hàng chính là nghĩa tử của tông chủ Dược Vương tông ngày xưa, Liễu Như Trần.

Cố nhân tương phùng, khiến Hàn Vô Ưu hồi tưởng lại cảnh mọi người Ly giới chết thảm lúc trước.

Hai mắt hắn đỏ bừng, chính thức gia nhập Phúc Thiên hội.

Hàn Vô Ưu chỉ ở lại nửa ngày, sau đó hăn vội vàng quay về Thiên Minh.

Năm định neo thứ 603, Phương Tiêm Bia kim sắc bắt đầu đợt phun tỏa thứ tư.

Thời gian còn dài hơn ba lần trước cộng lại.

Trên vòm trời, từng đường kẻ xanh ngang dọc, tựa như một tấm lưới lớn, baophur chúng sinh Huyền Hoàng giới.

Từ đó về sau, tu sĩ thiên hạ bí mật lấy Thiên Huyền Kính thành trung tâm Thiên Huyền Tỏa Linh trận, xưng là ‘Huyền Võng’.

Năm định neo thứ 610, Hàn Vô Ưu thu được tin tức từ Phúc Thiên hội, trong lãnh địa châu Chư Dư, một ngọn núi lớn chồi ra từ mặt đấy, hủy hoại hình thù mặt đất ban đầu.

Sinh linh trong châu Chư Dư sau trận thiên địa biến hóa kịch liệt này đã chết gần hết.

Mà Huyền Võng dường như cũng chịu ảnh hưởng.

Cứ điểm Phúc Thiên hội sau đó di dời đến châu Chư Dư.

Năm định neo thứ 690, trong một cuộc hội nghị, Hàn Vô Ưu biết được số lượng ‘Phẫn Thiên Tiễn’ mà Phúc Thiên hội chế tạo những năm gần đây đã đạt đến hơn ba nghìn.

Đáng tiếc bên ngoài Huyền Võng có trận pháp bảo vệ, chỉ dựa vào bằng đấy Phẫn Thiên Tiễn e rằng không thể tổn thương đến hạch tâm Huyễn Võng.

Vẫn cần tiếp tục chờ đợi

Hàn Vô Ưu hơi đăm chiêu.

Năm định neo thứ 698, Hàn Vô Ưu lĩnh ngộ được rất nhiều bản quy hoạch trận pháp từ Phá Trận Viên Bàn.

Năm định neo thứ 710, Hàn Vô Ưu bí mật gặp mặt Lệnh Hồ Xương và Liễu Nhất Hàng, cho bọn họ xem bản quy hoạch trận pháp.

Năm định neo thứ 711, Hàn Vô Ưu nhận được truyền tin của Phúc Thiên hội, xác nhận đây là cơ cấu trận pháp nguyên thủy của Huyền Võng. Bọn họ cũng kích động hỏi nguồn gốc của bản vẽ.

Hàn Vô Ưu ở trong mật thất nhìn chăm chú Phá Trận Viên Bàn thật lâu, hắn yên lặng không nói gì.

Sau đó hắn sử dụng bí pháp phong ấn Phá Trận Viên Bàn.

Năm định neo thứ 934, một tên lưu lạc nhặt được Phá Trận Ngọc Bàn từ đống phế tích.

Hắn tưởng bản thân nhặt được bảo bối, sau khi mừng rỡ thì ngày đêm luôn mang theo nó trên người.

Sau đó sinh cảm ứng.

Bầu trời không còn là màu xanh lá mà chỉ là một mảnh u ám.

Năm định neo thứ 935, nhóm người may mắn còn tồn tại lưu truyền truyền thuyết từ trăm năm trước.

Đại địa rung chuyển, không trung vỡ thành từng vết nứt.

Trên trời cao, chiếu rọi bóng ảnh chúng thần đang chiến đấu xuất thần.

Lôi phạt diệt thế không ngừng giáng lâm, biến từng mảnh đất rộng lớn thành hư vô.

Sau hồi laai, một đôi band tay khổng lồ xé rách trời cao.

Kết cục đã định, mọi thứ sóng êm biển lặng.

Nhưng nội đấu giữa chúng thần đã chọc giận phụ thần vĩ đại.

Thế giới đã bị vứt bỏ.

Kiến trúc hoa lệ trở thành phế tích.

Chúng thần bay trên bầu trời biến mất không thấy tăm tích.

Thế giới suy tàn theo con đường đổ nát.

Năm định neo thứ 936, người lưu lạc bất hạnh bỏ mình trong quá trình đi săn.

Phá Trận Ngọc Bàn lẳng lặng nằm trên mặt đất.

Chỉ thi thoảng có thú hoang tò mò đến xem xét.

Năm định neo thứ 1032, đã không còn dã thú xuất hiện.

Năm định neo thứ 1573, không trung hắc ám, đại địa yên tĩnh.

Năm định neo thứ 2078, thế giới chìm trong tĩnh mịch.

Năm định neo thứ 3024, ánh mặt trời vắng bóng đã lâu chiếu rọi bên trên Phá Trận Ngọc Bàn.

Năm định neo thứ 3036, Hoàn Chân phát động.

Năm định neo thứ nhất, Đại Huyền, đỉnh núi Giải Ly.

Lý Phàm hai mươi tuổi đứng một mình trên đỉnh núi, chắp tay sau lưng, nhìn biển mây ở phương xa.

Bình minh chậm rãi mọc lên từ phía đông, tỏa ra muôn ngàn tia sáng, nhuộm đỏ đám mây.

Lý Phàm có khuôn mặt trẻ tuổi, nhưng trong ánh mắt lại toát lên sự tang thương.

“Trải qua ba ngàn năm, xem ra cũng không có ảnh hưởng gì đến ta.”

Lý Phàm khẽ thở dài một hơi.

Trong khoảnh khắc Hoàn Chân, trở lại đỉnh Giải Ly.

Đủ loại sự tình đã trải qua trong lúc hóa thân thành vật ập vào hắn giống như thủy triều.

Đó là khoảng thời gian còn dài đằng đẵng hơn trăm năm kiếp thân người mà hắn trải qua kể từ khi xuyên đến đây.

Tuy sau khi hóa thân thành vật, hắn cũng không thể nhớ rõ mọi thứ như thân người.

Cho dù trong ba nghìn năm này, phần lớn thời gian đều là một mình hắn cô tịch, nằm trên đại địa đã trở thành phế tích.

Trong khoảng thời gian ngắn tiếp nhận tia ý thức về ký ức của “Phá Trận Ngọc Bàn” vẫn khiến Lý Phàm cảm nhận được sức mạnh kinh khủng mài mòn tất cả của thời gian.

Cũng may mà, dùng khoảng một ngày mới là hắn đã có thể loại bỏ hoàn toàn tác động tiêu cực mà nó gây ra, đồng thời cũng đã sắp xếp lại ba nghìn năm lịch sử của Huyền Hoàng Giới sau khi mình ngã xuống.

Bình Luận (0)
Comment