Có một số việc, chẳng hạn như cuộc chiến giữa Huyền Võng và tu sĩ, là chuyện hắn có thể đoán trước được trước khi hóa thân thành vật.
Nhưng Lý Phàm không ngờ rằng Huyền Hoàng giới lại bị tan biến chỉ sau một nghìn năm.
“Rốt cuộc thì sau khi mọi người ở Phúc Thiên hội có được trận pháp Lam Đồ của Thiên Huyền Tỏa Linh trận thì đã xảy ra chuyện gì?” Chính xác thì chuyện gì đã xảy ra
“Theo lý mà nói thì cho dù song phương có chiến đấu kịch liệt đến đâu thì kết quả cũng một bên thắng thảm mới đúng. Tại sao lại giống như là đã đồng quy vu tận vậy?”
Nghĩ tới đây, Lý Phàm không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ.
Vào thời khắc mấu chốt nhất, bị tên tiểu tử Hàn Vô Ưu kia lại tắt đèn kéo công tắc.
Dẫn đến việc thiếu mất tin tức của mấy trăm năm.
“Chẳng qua là, cung không thể trách hắn được.”
“Trận quyết chiến giữa Phúc Thiên hội và Huyền Võng sắp đến. ‘Phá Trận Ngọc Bàn’ do hậu đại cố nhân đưa đến như ta, có thể nói là chỗ nào cũng lộ ra vẻ quỷ dị. thậm chí ngay cả bí mật tuyệt đối cỡ như Tỏa Linh trận Lam Đồ cũng biết được.”
“Đúng là không thể không đề phòng.”
“Lúc đó hắn đã trở thành tu sĩ Hóa Thần, không còn là thiếu niên ngây thơ đơn thuần như ngày trước nữa rồi. Trận chiến cuối cùng lại càng có quan hệ đến sự sống chết tồn vong của rất nhiều tu sĩ Phúc Thiên Hội.”
“Lựa chọn phong ấn ta cũng là chuyện hợp lý.”
“Vì có ‘Dung Lô Bách Tượng Công’, nên ta sẽ không so đo với ngươi.”
Lý Phàm khẽ mỉm cười, đưa tay bắt một con phi điểu lông đen đuôi đỏ trên đỉnh núi.
Linh khí du tẩu trên khắp người hắn, nhắm mặt tập trung suy nghĩ.
Một lúc lâu sau, Lý Phàm đột nhiên mở hai mắt.
Thả con phi điểu đi, thở một hơi thật dài.
Hào quang màu vàng kim lập tức bao phủ toàn thân, trong quang ảnh, thân thể Lý Phàm không ngừng thu nhỏ lại.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn sau đó, một con phi điểu trông giống hệt con trước đó đã xuất hiện trên đỉnh núi Giải Ly.
Hơn nữa còn không có khí tức của tu sĩ.
Thậm chí ngay cả con phi điểu lông đen đuôi đỏ kia cũng cho rằng Lý Phàm là đồng loại, tò mò bay lại gần xem.
“Tên tiểu tử Hàn Vô Ưu này đúng là thiên tư phi phàm, tu vi Kim Đan kỳ là đã có thể tự mình thực hiện thần công bực này từ ‘Thiên Y Tiên Kinh’.”
Lý Phàm cảm thán, biến trở về hình dáng ban đầu.
Lập tức dọa cho con phi điểu lông đen đuôi đỏ hoảng sợ bỏ chạy.
Sau khi hóa thân thành vật, bị Hàn Vô Ưu tâm huyết tế luyện.
Lý Phàm đã sinh ra một loại liên hệ thần kỳ với Hàn Vô Ưu.
Kiến cho Lý Phàm cho dù chỉ có một chút chân linh tồn tại, cũng có thể mượn ánh mắt của Hàn Vô Ưu để quan sát và cảm nhận thế giới này.
Vậy nên sau khi Hàn Vô Ưu lĩnh ngộ và tu hành ‘Dung Lô Bách Tượng Công’, Lý Phàm cũng biết rất rõ về “Thiên Y Tiên Kinh”, cũng theo đó mà nắm giữ được kỳ công này.
“Đáng tiếc là sau khi tuổi tác và tu vi tăng lên. Đặc biệt là sau khi đám Tiêu Hằng cái chết thảm, tính cách của hắn cũng thay đổi. Ngay cả ‘Phá Trận Ngọc Bàn’ mà hắn đã mang theo bên mình từ nhỏ cũng sinh ra một chút đề phòng.”
“Công pháp Hóa Thần sau đó ta không thể đồng bộ cảm nhận.”
“Nhưng cho dù biết rồi thì e rằng cũng vô dụng, suy cho cùng thì ‘Hỗn Thế Độ Ách Quyết’ kia, hiện tại rất có thể là vẫn bị Vạn Tiên Minh trông coi.”
Lý Phàm lắc đầu, suy nghĩ lại lại quay về lịch sử của Huyền Hoàng giới.
“Cho đến khi neo định được 711 năm, trước khi ta bị phong ấn, tuy trông như có vẻ như đã có rất nhiều chuyện xảy ra.”
“Nhưng trên thực tế thì có thể chia thành hai loại lớn.”
“Một loại là dựa theo quỹ đạo lịch sử đã được định trước là sẽ xảy ra ở Huyền Hoàng giới.”
“Ví dụ, năm định neo thứ 51, Lam Vũ tiên tôn chứng trường sinh thất bại...”
Nhớ lại câu “Là ai” vang vọng khắp trời trước khi Lam Vũ hoàn toàn biến mất, Lý Phàm không khỏi khẽ nhíu mày.
“Lại ví dụ như, trong mấy trăm năm qua, quỷ dị ở Huyền Hoàng giới càng tràn ra nhiều hơn. Sau đó thậm chí còn đạt đến trình độ có thể được sử dụng để chế tạo ‘Phẫn Thiên Tiễn’ trên quy mô lớn.”
“Chỉ không biết, cuối cùng Huyền Hoàng giới bị tan biến có liên quan với quỷ dị này hay không.”
“Đúng rồi, còn có đội tu sĩ của Vạn Tiên Minh đi ra từ sương phệ nguyên, tuy chết mà vẫn như sống kia nữa...”
“Hả?”
Lý Phàm đột nhiên khẽ ngẩn người.
“Lam Vũ chứng đạo thất bại, cùng với tu sĩ không biết về cái chết của mình đã xuất hiện trong sương mù.”
“Chẳng lẽ...”
Trong mắt của Lý Phàm hiện lên một tia sáng.
“Thời điểm thứ mười hai, từ miệng của Hợp Đạo áo đen kia, ta biết được trước khi chết Lam Vũ đã bày bố ‘Phệ nguyên phản sinh đại trận’, có ý đồ đảo ngược sinh tử chi lý, để chứng trường sinh.”
“Nhưng nhìn vào kết quả sau đó, cuối cùng hắn vẫn thất bại.”
“Mà câu ‘Là ai’ kia có hai cách giải thích. Một là quá trình nghịch thiên địa chi lý của Lam Vũ bị người khác phá hoại.”
“Loại còn lại chính là...”
Lý Phàm nheo mắt lại: “Sinh tử chi lý đã bị người khác đảo ngược. Con đường chứng đạo đã bị người khác chiếm giữ, mà trước đó hắn cũng không phát hiện ra chút nào, cho nên Lam Vũ mới không cam lòng như vậy.”
“Trường Sinh thiên tôn của thế gian này chỉ có được vài vị. Lam Vũ thân là Hợp Đạo uy tín lâu nam, không đến nỗi ngay cả việc bọn họ thành đạo như thế nào cũng không rõ được.”
“Nói như vậy, trên thế gian này có một cường giả có thể giấu diếm được thế nhân, lặng lẽ không chút động tĩnh mà trở thành Trường Sinh thiên tôn?”