Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 635 - Chương 635. Hà Chính Hạo Cắn Câu

Chương 635. Hà Chính Hạo cắn câu Chương 635. Hà Chính Hạo cắn câu

Tựa bị hung thú viễn cổ theo dõi, trong lòng điên cuồng phát ra cảnh báo.

Hà Chính Hạo vội vàng mặt đầy đau khổ nói: “Là thật! Là thật!”

“Công pháp vãn bối coi trọng tên là “Sơn Hà Ẩn Long Công”, cần tổng cộng hai mươi vạn độ cống hiến để đổi...”

Tốc độ nói của hắn cực nhanh, một hơi nói rõ hết nội tình của mình.

“Ồ?” Hắc quang trong mắt Lý Phàm không tiêu tan.

“Vậy hiện tại ngươi đã tích cóp được bao nhiêu độ cống hiến?”

Hà Chính Hạo lộ vẻ do dự.

“Ngày thường chỉ để lại hơn ngàn điểm độ cống hiến dự bị không cần đến, còn lại đều phân tán các con đường tiến hành đầu tư.”

Hà Chính Hạo lấy ra một chiếc Thiên Huyền Tiểu Kính, nhìn một cái, sắc mặt khẽ biến.

“Linh tinh vụn vặt cộng lại, hẳn là chừng mười sáu... mười lăm vạn.” Dứt lời, hắn thật cẩn thận liếc mắt nhìn Lý Phàm.

Ngoài dự liệu của hắn là, Lý Phàm không hề tức giận.

Mà là gật đầu nói: “Ừm, còn thiếu mười vạn độ cống hiến.”

“Cho ngươi một tháng hẳn là khá đủ rồi nhỉ.”

Dứt lời, bấm tay bắn ra.

Hà Chính Hạo chỉ cảm thấy một luồng khí tức lạnh buốt chui vào trong cơ thể mình.

Khi tỉ mỉ cảm ứng lại không thể phát hiện.

Lý Phàm lạnh giọng nói: “Đây là bí thuật Thiên Cơ tông ta ‘Toả Linh Phược’, ngoài người hạ chú người ra thì không ai có thể giải.”

“Thời gian vừa đến, Toả Linh Phược này không trừ thì sẽ khiến ngươi hôi phi yên diệt, thân tử đạo tiêu!”

Hà Chính Hạo nghe vậy, sắc mặt không kiềm được trở nên trắng bệch vô cùng.

“Tiểu tử, nhớ lấy! Trong một tháng tự giác chuyển tu công pháp. Nếu không...”

Lý Phàm liếc mắt nhìn Hà Chính Hạo, muốn phi thân rời đi.

Hà Chính Hạo không nhịn được ai thán nói: “Tiền bối như này không khỏi cũng làm khó người khác quá rồi! Thời gian một tháng, mười lăm vạn biến thành hai mươi lăm vạn! Sao có thể! Còn không bằng giết...”

Lý Phàm chợt trở về, đáp xuống trước mặt Hà Chính Hạo.

Hà Chính Hạo thình lình ngừng lời.

“Tiểu tử ngươi sao lại ồn ào như thế? Ta đã đại phát từ bi cho ngươi thời gian dài vậy rồi.”

“Thời gian một tháng, mười lăm vạn biến thành hai mươi lăm vạn ngươi đều không làm được?”

“Vậy ngươi còn đầu tư cái gì?”

Lý Phàm có chút không kiên nhẫn nói.

Hà Chính Hạo ngập ngừng, dáng vẻ giận mà không dám nói gì.

Lý Phàm tức khắc giận tím mặt: “Ngươi đó là vẻ mặt gì đấy?”

Hà Chính Hạo chỉ đành căng da đầu nói: “Không phải vãn bối thoái thác, thật sự là...”

Lý Phàm xua tay: “Tiểu tử ngươi thật đúng là bùn nhão không trát nên tường. Việc đơn giản như thế lại như muốn mạng ngươi.”

“Nếu ta ra tay thì nào cần một tháng. Chỉ cần bảy tám ngày là có thể làm xong rồi.”

Biểu cảm trên mặt Hà Chính Hạo lộ ra nói rõ tất cả.

Lý Phàm cười khẩy: “Sao? Tiểu tử ngươi không tin?”

“Nếu không, chúng ta đánh cược?”

Hà Chính Hạo khó có được kiên cường một hồi: “Đánh cược thì đánh cược! Nhưng tiền bối ngươi thua cũng không thể quỵt nợ!”

“Đổi ý? Chê cười! Lý mỗ nhân ta trước nay nói một không hai.” Lý Phàm vẻ mặt ngạo nghễ nói.

“Quyết định vậy đi, nếu ta thua thì tự nguyện từ bỏ tu hành “Tọa Sơn Quyết”. Mà nếu ngươi thua...”

Lý Phàm lạnh lùng nhìn Hà Chính Hạo: “Ta cũng không làm khó ngươi, ngoài lập tức phải thay đổi công pháp ra còn phải chia cho ta một nửa tài sản của ngươi!”

Sắc mặt Hà Chính Hạo đại biến: “Này này này...”

“Tiền bối! Nào có đánh cược như vậy!”

“Hửm?” Ánh mắt Lý Phàm lộ ra một tia sát ý doạ cho Hà Chính Hạo trong lòng kêu khổ không ngừng, tức thì câm miệng.

“Vạn Tiên Minh hiện nay có mấy thư như văn khế gì đó không?” Lý Phàm thuận miệng hỏi: “Cũng đâu thể nói suông không căn cứ! Ngươi thấy thế nào?”

Hà Chính Hạo nào dám nói không được, chỉ đành căng da đầu mua một tờ thương khế thư từ trong Thiên Huyền Tiểu Kính.

Lý Phàm nhận lấy khế thư, giả vờ như là lần đầu nhìn thấy, cẩn thận nghiên cứu một phen, lộ ra vẻ mặt như suy tư điều gì.

Sau đó viết xuống những hạng mục hai bên ước định bên trên, giao lại khế thư cho Hà Chính Hạo.

Hà Chính Hạo nhìn nội dung cực kỳ ngặt nghèo trên khế thư, không khỏi có phần do dự.

“Thời gian bảy tám ngày, mười lăm vạn biến thành hai mươi lăm vạn. Đây gần như là chuyện không có khả năng hoàn thành. Xác suất thắng của ta vẫn là rất lớn.”

“Hiện tai người là dao thớt, ta là cá thịt. Đánh cược thì đánh cược!”

Vẻ mặt Hà Chính Hạo không ngừng biến hóa, cuối cùng vẫn căng da đầu viết xuống tên của mình trên thương khế thư.

Hai luồng kim quang phân biệt chui vào trong cơ thể Lý Phàm và Hà Chính Hạo.

Khế ước hoàn thành.

Lý Phàm bèn nói: “Được rồi, tiểu tử. Mau lấy mười lăm vạn ra đây!”

Hà Chính Hạo có chút mờ mịt: “Mười lăm vạn gì cơ?”

Lý Phàm trừng mắt nhìn Hà Chính Hạo, lời lẽ đương nhiên nói: “Đương nhiên là ngươi mười lăm vạn độ cống hiến! Ta vừa tỉnh lại, lại không phải người Vạn Tiên Minh các ngươi.”

“Đâu ra nhiều độ cống hiến như vậy đi hoàn thành đánh cược!”

“Tự nhiên là phải mượn dùng độ cống hiến của ngươi.”

Hà Chính Hạo đầu tiên là sửng sốt, sau đó hoàn toàn hoảng loạn.

Phải biết rằng, nếu chỉ đánh cược thua thì nhiều nhất cũng chỉ là lỗ một nửa.

Nhưng nếu đầu tư thất bại, dù là lỗ hết sạch cũng không phải không có khả năng!

Đây chính là giáo huấn Hà Chính Hạo hắn dùng huyết lệ tổng kết ra trong nhiều năm.

Cho dù đối mặt với sát ý như thực chất của Lý Phàm bao quanh cũng kiên quyết lắc đầu cự tuyệt.

Dù sao hai bên ký kết thương khế thư, trước khi khế ước chưa hoàn thành cũng không cách nào thương tổn nhau.

Bình Luận (0)
Comment