Hà Chính Hạo biết chắc điểm này, nói cái gì cũng không chịu lấy vốn của mình ra.
Vốn cho rằng Lý Phàm sẽ trở mặt, ai dè hắn lại thay nét mặt cười tít mắt.
“Tiểu tử, ngươi yên tâm. Trong lúc đánh cược ta sẽ chỗ này với ngươi, sẽ không rời đi.”
“Hơn nữa ta không phụ trách độ cống hiến của ngươi. Chỉ là cho ra kiến nghị thao tác.”
“Cuối cùng vẫn là bản thân ngươi tự mình kiểm định. Nếu ngươi cảm thấy thật sự không ổn, ta cũng sẽ không miễn cưỡng.”
...
Lời của Lý Phàm tựa như có một loại ma lực mê hoặc lòng người.
Làm Hà Chính Hạo trong lúc bất tri bất giác liền thả lỏng cảnh giác.
“Dựa theo lời của hắn, quyền quyết định cuối cùng vẫn ở ta, như vậy cũng đúng là không có nguy hiểm gì.”
Cứ như vậy, không lâu sau, Hà Chính Hạo mơ màng hồ đồ thu hồi hết đầu tư phân tán các nơi của mìnhs.
Do thu lại tương đối vội vàng nên có một ít tổn thất.
Thực tế tổng cộng tới tay 148500 điểm độ cống hiến.
Chờ hắn lấy lại tinh thần thì đã không kịp hối hận nữa.
“Được rồi, Hà tiểu tử, xem thủ đoạn của ta đây.”
Hà Chính Hạo đang âm thầm kêu khổ không ngừng chỉ nhìn thấy trên người Lý Phàm đột nhiên bộc phát ra dao động năng lượng khó hiểu, xiêm y không gió tự lay.
Mà hắn thì hai mắt khép hờ, ngón tay bấm liên tục, tựa như đang cảm ứng gì đó.
Hà Chính Hạo chỉ đành đứng yên bên cạnh, không dám quấy rầy.
Một lần tính này của Lý Phàm ước chừng ba ngày.
Sắc mặt hắn dần trở nên trắng bệch, nhưng khí thế trên người lại theo thời gian trôi đi không ngừng tăng mạnh.
Hà Chính Hạo tuy nhìn không hiểu lắm nhưng cũng hiểu đối phương hẳn đã tới thời điểm mấu chốt.
Tức thì không dám thở mạnh, gắt gao nhìn chằm chằm Lý Phàm.
“Sắc!”
Lý Phàm thình lình khẽ quát, chỉ tay lên trời.
Hà Chính Hạo bèn nhìn thấy như có luồng tử khí phá tan đại trận, xông thẳng lên trời cao.
“Đây là thần thông gì...”
Trong lòng hắn thầm giật mình.
Một lúc sau, Lý Phàm bỗng mở mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười.
“Có rồi!”
Hà Chính Hạo ngơ ngác: “Có gì?”
Lý Phàm không đáp mà hỏi lại: “Vạn Tiên Minh hiện giờ có tồn tại loại đồ vật ‘Ô Cổ Diệu thạch’ này không?”
“Ô Cổ Diệu thạch?” Hà Chính Hạo cau mày tìm kiếm trong Thiên Huyền Tiểu Kính.
Một lúc lâu sau.
Hắn trả lời: “Đúng là có thứ này. Một loại vật liệu luyện khí hiếm thấy, tuy trân quý nhưng tác dụng lại không nhiều lắm.”
“Tiền bối ngươi hỏi thứ này làm gì?” Hà Chính Hạo chợt cảm thấy khó hiểu.
“Mười lăm độ cống hiến, toàn bộ mua nó!” Lý Phàm như chém đinh chặt sắt nói.
Hà Chính Hạo chấn động: “Vì sao?”
Lý Phàm không kiên nhẫn nói: “Thiên cơ không thể tiết lộ, ngươi chỉ cần mua là được! Mười lăm vạn độ cống hiến có thể kiếm nhiều bao nhiêu đều dựa đợt này!”
Hà Chính Hạo rốt cuộc phản ứng lại, vẻ mặt không dám tin: “Đây là đạo đầu tư của tiền bối ngươi?”
Lý Phàm liếc nhìn hắn bằng nửa con mắt, cười khẩy nói: “Tiểu tử, lúc ta tu hành “Tọa Sơn Quyết” ngươi còn không biết ở đâu đâu! Bây giờ vậy mà dám nghi ngờ ta?”
Hà Chính Hạo hơi há miệng, cuối cùng khuất phục dưới dâm uy của Lý Phàm, cũng không dám phản bác.
Nhưng làm người đầu tư đủ tư cách, Hà Chính Hạo không nghe Lý Phàm vội vàng mua vào mà là trước tiên yên lặng cẩn thận xem xét tư liệu về ‘Ô Cổ Diệu thạch’ này.
“Tác dụng lớn nhất cũng là duy nhất của đá này là dùng để chế tạo ‘Ô Cổ Hành Chu’ có thể tự do xuyên qua trong địa mạch.”
“Lượng tồn thế và lượng lưu thông đều tương đối ít, dao động về giá cũng tương đối ít.”
“Tuy rằng chưa chắc sẽ lời nhưng lỗ thì khả năng không lớn.”
“Tạm thời nghe hắn. Cách đánh cược kết thúc còn bốn ngày, ta không tin thứ này còn thật sự có thể lật trời trong thời gian ngắn.”
Mắt thấy Lý Phàm ở bên cạnh không kiên nhẫn thúc giục, Hà Chính Hạo tự hỏi một hồi, âm thầm quyết định.
“Được thôi, nếu tiền bối ngươi đã khăng khăng yêu cầu, vậy ta chỉ đành làm theo.”
Giá Ô Cổ Diệu thạch là 280 điểm độ cống hiến một cân.
Hà Chính Hạo vừa mua vào vừa nói với Lý Phàm: “Tiền bối đã ngủ say rất lâu, phải biết thế giới hiện giờ đã khác với thời điểm viễn cổ.”
“Vạn Tiên Minh bọn ta có chí bảo bậc này như Thiên Huyền Kính điều tiết thị trường, vật giá thường vô cùng ổn định.”
“Dao động rất nhỏ có lẽ có, nhưng tiền bối muốn dựa vào loại phương pháp này phất nhanh...”
Hà Chính Hạo khẽ lắc đầu.
Lý Phàm hừ lạnh: “Dong dài cái gì, ngươi chờ xem là được!”
“Kẻ hèn tu sĩ Trúc Cơ sao có thể biết thần thông Thiên Cơ tông ta!”
Trong lòng Hà Chính Hạo không phục nhưng vẫn ngậm miệng.
Trong lòng nghẹn cơn tức, muốn chờ trò cười của Lý Phàm.
Mãi đến hai ngày sau.
Trong vẻ mặt trợn mắt há mồm của hắn, chờ được giá ‘Ô Cổ Diệu thạch’ lên như diều gặp gió.
Chỉ dùng nửa ngày, giá ‘Ô Cổ Diệu thạch’ đã trực tiếp tăng gấp đôi.
Thậm chí bởi vì cung không đủ cầu, tăng lên liên tục không nhìn thấy thế muốn ngừng.
“Vì sao lại như vậy?”
Hà Chính Hạo lần nữa khiếp sợ nhìn về phía Lý Phàm.
Lý Phàm lại mang vẻ mặt nghiêm trọng, lại lần nữa bấm tay, không để ý đến hắn.
Hà Chính Hạo chỉ đành nhìn qua chỗ Thiên Huyền Tiểu Kính.
Con số độ cống hiến đại biểu hắn phía trên đang không ngừng nhảy lên.
318000
328600
...
Tài phú của hắn lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy gia tăng.
Hà Chính Hạo dùng sức véo mình, xác định không phải đang nằm mơ.
Tâm nguyện nhiều năm qua lại dễ dàng thực hiện được như thế?
Mười lăm vạn trước, hắn va chạm tích góp hơn mười năm.