Ngươi có thể chặm được một nhát kiếm của Tiên nhân không?
Thần Điểu chín đầu bị chém đầu và đôi mắt chết vẫn không nhắm được của nó đang nhìn chằm chằm vào chúng ta.
Do bản chất e ngại những Tiên nhân của mọi người nên sự phản đối rất phổ biến trong Đế quốc.
Chỉ là Nữ đế thống trị Đế quốc đã tạm thời cưỡng chế trấn áp mọi sự phản đối.
Cuối cùng, kế hoạch trộm công pháp mới được thực hiện.
Nữ đế chính là hậu duệ của người đầu tiên thức tỉnh năng lực chưởng chống dị thú trong quá khứ.
“Hoàng thất Đế quốc, họ Hứa…”
Dị thú, họ Hứa.
Khi hai từ này xuất hiện cùng nhau, Lý Phàm không khỏi liên tưởng tới Hứa Khắc của Ngự Thú tông mà hắn đã gặp trong Vẫn Tiên cảnh.
Tuy nhiên, cũng có thể đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
“Ta từng đọc trong điển tịch nói rằng trong thể nội của yêu thú thượng cổ có tồn tại một loại tinh hạch.”
“Thậm chí có những tu sĩ có thể hấp thu lực lượng bên trong để tiến hành tu luyện.”
“Ta vốn tưởng nó đã tuyệt tích nhưng không ngờ rằng thế mà còn có một phần nhỏ dị thú còn tồn tại đến ngày nay.”
“Xem ra những dị thú hiện nay quả thực đã tiến hóa từ những yêu thú thời thượng cổ.”
Vết kiếm có kiếm khí tồn tại hàng ngàn năm có mối quan hệ mơ hồ với Ngự Thú tông năm xưa.
Lý Phàm không khỏi có chút hứng thú với thế giới nhỏ bé này.
“Có lẽ trong tương lai, ta có thể dành thời gian đi tìm hiểu thêm về Đế quốc này.”
“Nhưng bây giờ vẫn còn chuyện chính phải làm.”
Lý Phàm nhìn ba người Lý Thần Phong đang say mê trong ảo mộng, hắn nhẹ búng ngón tay.
Trong nháy mắt, mộng đẹp vỡ vụn và ba người trở lại hiện thực.
Khuôn mặt bọn họ lúc đầu còn tràn đầy vẻ bối rối, sau khi bọn họ nhìn xung quanh một lúc thì dần dần tỉnh táo.
Những gì bọn họ vừa trải qua rằng họ đã thành công trong việc đánh cắp công pháp giúp Đế quốc thoát ly Huyền Hoàng giới và phát triển hệ thống đạo của riêng mình…
Tất cả chỉ là một giấc mộng.
“Các ngươi quả thật to gan.”
Những lời nhẹ nhàng của Lý Phàm như kinh lôi dội vào tai bọn họ.
Sắc mặt ba người Lý Thần Phong nhất thời tái nhợt, trong lòng bọn họ vô cùng tuyệt vọng.
Bọn họ có bỏ mạng thì cũng không quan trọng.
Điều duy nhất mà bọn họ sợ chính là quê hương sẽ bị liên lụy.
Đến lúc đó, Tiên nhân nổi giận, chỉ sợ rằng không chỉ đơn giản là có hàng ngàn hàng vạn người sẽ chết.
Nhưng đáng buồn thay, bây giờ bọn họ thậm chí còn không thể tự tử.
Tuy nhiên, điều bọn họ không ngờ tới là những gì mà vị Tu Tiên giả cường đại trước mắt họ sắp nói lại vượt xa sự suy đoán của họ.
“Rất tốt! Ta rất tán thưởng các ngươi.”
Lý Phàm hài lòng gật đầu đồng thời buông lỏng trói buộc với đám người Lý Thần Phong.
Ba người nhìn nhau một lúc, cuối cùng vẫn không dám lỗ mãng.
Chu Thiếu Đường thận trọng hỏi: “Tiền bối, người định thả chúng tôi đi ư?”
Lý Phàm bật cười: “Vốn dĩ ta cũng không định truy đuổi các ngươi. Vạn Tiên Minh tổn thất công pháp thì liên quan gì đến ta chứ?”
“Ngược lại là các ngươi hùng hổ tấn công ta. Nếu như ta không có mấy phần năng lực thì chỉ sợ chủ quan một chút là ta đã nằm tại chỗ này rồi.”
Lý Phàm nhếch môi cười nhìn Lý Thần Phong.
Lý Thần Phong hít một hơi thật sâu và nhanh chóng nói: “Là ta đã lỗ mãng. Xin tiền bối thứ lỗi.”
Lý Thần Phong vừa nói vừa khụy đầu gối, định quỳ xuống xin lỗi Lý Phàm.
Lý Phàm lắc đầu và ngăn cản hắn.
“Ngươi không cần giở trò này ở trước mặt ta. Đi thôi, hãy dẫn ta đến mật thất của các ngươi, ta có lời muốn nói với các ngươi.”
Khi đám người Chúc Thiếu Đường nghe vậy thì sắc mặt của họ thay đổi một chút.
Không ngờ rằng bố trí mà bọn họ tự cho là bí mật này, vậy mà lại bị người này nhìn thấu dễ dàng như vậy.
Trong lòng thấp thỏm bất an, ba người theo Lý Phàm tiến vào mật thất trong viện.
Một lời tiếp theo của Lý Phàm khiến cho vẻ bất an của bọn họ lập tức biến mất.
Thay vào đó là sự vui mừng tột độ khi sống sót trong hoàn cảnh tuyệt vọng.
“Quả thực không dám giấu, kỳ thật ta cũng đến từ một tiểu thế giới bên ngoài Huyền Hoàng giới.”
Lý Phàm chậm rãi nói.
“Quê hương của ta tên là Đại Ly.”
“Không giống như Đế quốc của các ngươi, ở trung tâm Đại Ly có một ngọn núi lửa cao chót vót đứng sừng sững.”
“Cứ cách một khoảng thời gian, núi lửa phun trào một lần và cướp đi vô số sinh mệnh.”
“Mà những năm gần đây, dị động của nó ngày càng trở nên thường xuyên hơn.”
“Hiển nhiên, kết cục sau cùng của Đại Ly chính là bị dung nham núi lửa nuốt chửng hoàn toàn.”
“Mấy trăm năm trước, một mình ta đi vào Huyền Hoàng giới để cố gắng tìm phương pháp cứu quê hương mình.”
Ánh mắt Lý Phàm mang theo hồi ức và thuật lại mọi chuyện cho đám người Lý Thần Phong.
“Đáng tiếc, tuy ta đã tìm được biện pháp để tạm thời trấn áp núi lửa. Nhưng với tu vi hiện tại của ta, nếu muốn loại bỏ triệt để tận gốc tai họa ngầm thì vẫn lực bất tòng tâm.”
“Có điều việc này lại không phải trọng điểm.”
Lý Phàm đột nhiên đổi chủ đề.
“Trong khoảng thời gian ở Huyền Hoàng giới, ta đã tiếp xúc với rất nhiều phàm nhân lẻn qua từ các tiểu thế giới khác cũng giống như ta.”
“Bọn họ thường trải qua cuộc sống rất khó khăn. Với lòng cảm thông, ta luôn cố gắng hết sức để ra tay giúp đỡ bọn họ.”