Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 647 - Chương 647. Lời Hoang Đường Chân Thật

Chương 647. Lời hoang đường chân thật Chương 647. Lời hoang đường chân thật

“Chính vì điều này mà ta mới phải gia nhập tổ chức bây giờ. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao hôm nay ta tới đây tìm các ngươi.”

Đám người Lý Thần Phong sửng sốt: “Tổ chức gì?”

Lý Phạm trịnh trọng nói: “Một tổ chức phản công Tu Tiên giới, một tổ chức thúc đẩy toàn bộ các vùng đất ngoại giới liên hợp lại.”

“Phản công…Tu Tiên giới?” Vẻ mặt của ba người đều kinh hãi.

Lý Phàm chắp hai tay sau lưng, khẽ gật đầu.

“Không sai!”

“Hàng ngàn năm trước, bọn ta đã bị trục xuất khỏi quê hương của mình trong nỗi thống khổ và bất lực.”

“Trải qua năm tháng dài đằng đẵng, ký ức về quê hương của đại đa số người dân đều phai nhòa.”

“Nhưng có một nhóm người vẫn luôn ghi nhớ tất cả những điều này trong lòng.”

“Bọn họ thề rằng một ngày nào đó sẽ quay lại đây lần nữa và sẽ lấy lại hết thảy những gì vốn thuộc về họ.”

Lý Phàm nhạy bén dùng giọng nói đầy mê hoặc của mình để kể lại.

“Huyền Hoàng giới quá rộng lớn so với tiểu thế giới mà chúng ta đang sống.”

“Bừng bừng sinh cơ, không gì là không có.”

“Nhưng nó lại bị những Tu Tiên giả đáng chết đó chiếm cứ. Còn chúng ta lại chỉ có thể sống trong căn nhà nhỏ bé trên mảnh đất nhỏ hẹp và cằn cỗi, gian nan cầu sinh.”

“Thật bất công!”

Lý Phàm tức giận nói.

Ba người Lý Thần Phong đã so sánh thế giới của Đế quốc với Huyền Hoàng giới.

Bọn họ không khỏi tấm tắc gật đầu.

“Bọn tôi tự biết rõ lực lượng của bản thân quá yếu so với liên minh to lớn của Tu Tiên giả.”

“Chỉ khi bọn tôi liên hợp toàn bộ lực lượng thì mới có thể chống lại bọn họ.”

“Trên thực tế, vào năm trăm năm trước bọn tôi đã từng thử qua một lần.”

“Thật không may, lúc đó đối tượng đoàn kết của bọn ta còn chưa đủ nhiều nên cuối cùng đã bị thất bại trong gang tấc.”

“Tuy nhiên, bọn tôi vẫn không từ bỏ.”

Ánh mắt Lý Phàm sáng rực, nhìn đám người Lý Thần Phong.

“Những năm gần đây, bọn ta vẫn luôn tìm kiếm đồng bạn mới để tích lũy năng lượng một lần nữa.”

“Có vô số tiểu thế giới ngoại giới và không ai biết được là có bao nhiêu thế giới vẫn chưa được liên hợp.”

“Nhưng cũng giống như các ngươi vậy, phàm là những người lẻn vào Huyền Hoàng giới đều cực kỳ thận trọng, cho nên tiến triển khá chậm.”

“Gần đây ta mới chú ý tới các ngươi nên thử thăm dò một chút, quả nhiên…”

Chúc Thiếu Đường dường như đã nhớ ra điều gì đó, giật mình lên tiếng: “Chiến dịch phản công Tu Tiên giới vào năm trăm năm trước ư?”

“Trong thu thập về lịch sử Huyền Hoàng giới của Đế quốc thì quả thật có nhắc đến chuyện này.”

Trong ánh mắt Lý Thần Phong hiện lên một chút tiếc nuối nhưng rất nhanh hắn che giấu đi.

Hắn suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Cho nên lần này tiền bối tới đây là muốn Đế quốc bọn ta gia nhập vào tổ chức sao?”

“Đúng vậy!” Lý Phàm gật đầu.

Chu Thiếu Đường đang định nói gì đó thì bị Lý Thần Phong ngăn lại.

Người thanh niên này chiếm vị trí chủ đạo trong ba người.

Hắn nhìn Lý Phàm rồi uyển chuyển đáp lại: “Vãn bối rất bội phục mục tiêu to lớn của tổ chức.”

“Nhưng thực lực Đế quốc bọn ta quá yếu, cho dù có gia nhập tổ chức thì e rằng cũng không giúp được gì nhiều, ngược lại còn trở thành gánh nặng…”

Lý Phàm đưa tay ra cắt ngang lời của Lý Thần Phong.

“Ta đã nhìn thấy rõ ràng thực lực Đế quốc trong mộng cảnh của các ngươi.”

“Tuy nó không mạnh lắm nhưng trong số đông đảo thế giới tham gia tổ chức thì đã có thể miễn cưỡng xếp vào hàng đầu.”

“Các ngươi không cần phải tự coi thường mình.”

Lý Phàm cười như không cười nhìn Lý Thần Phong: “Huống hồ, cho dù là các tiểu thế giới hoàn toàn không có lực lượng siêu phàm thì tổ chức cũng không hề từ chối xin gia nhập của bọn họ.”

“Suy cho cùng, mong muốn của tổ chức đối với các tiểu thế giới là: có một phần lực lượng thì tốt mà không có thực lực thì phái người ra giúp sức cũng được.”

“Tổ chức sẽ bồi dưỡng miễn phí chiến lực hợp cách cho các ngươi.”

Ý tứ trong lời nói của Lý Phàm rất rõ ràng, nụ cười trên mặt Lý Thần Phong dần dần trở nên miễn cưỡng.

Hắn còn đang muốn vùng vẫy nhưng lại thấy sắc mặt Lý Phàm dần dần lạnh lùng.

Nhịp tim của Lý Thần Phong lập tức chạm đáy.

Bầu không khí căng thẳng bắt đầu lan tràn trong mật thất.

Tuy nhiên, không biết vì sao, sau một lúc Lý Phàm lại bình tĩnh trở lại.

Hắn lạnh lùng hừ một tiếng và nói: “Vốn dĩ ta không muốn nói cho ngươi biết nhưng xem ra ngươi vẫn muốn đặt hy vọng vào kế hoạch trốn thoát nực cười đó.”

“Đúng là phái chạy trốn yếu đuối…”

Lý Phàm lạnh lùng nói: “Ta nói thật với ngươi, kế hoạch dùng mười vạn Liệt Kình Giới để mưu đồ trốn thoát khỏi Huyền Hoàng giới của các ngươi căn bản không thể thành công.”

“Ngày mà các ngươi thoát ly khỏi Huyền Hoàng giới cũng chính là ngày tàn của Đế quốc các ngươi.”

Ba người Lý Thần Phong hoàn toàn sửng sốt.

“Tiền bối, lời này của người là có ý gì?”

“Các ngươi tự xem đi!”

Lý Phàm chỉ tay vào giữa trán ba người họ.

Trong nháy mắt, Lý Thần Phong chỉ cảm thấy cảnh vật xung quanh đều biến mất.

Như thể hắn đang ở trong hư không vô tận.

Ở phía xa, có một chùm sáng khổng lồ lóe lên.

Một luồng ánh sáng bay ra khỏi chùm sáng và cố gắng trốn thoát.

Nhưng điều quỷ dị chính là: khi nó rời khỏi chùm sáng một khoảng cách nhất định.

Nó lại thay đổi quỹ đạo và bay ngược lên cao.

Ở nơi đó như thể có quái thú đáng sợ đang há cái miệng đẫm máu để hút và nuốt chửng nó.

Bình Luận (0)
Comment