“Nếu như có thể thông qua Diễn Pháp Quyết cải tiến, tối ưu đi khuyết điểm mất ý thức này, vậy không phải là sẽ có một món thần thông cường đại hay sao.”
Nghĩ đến đây, Lý Phàm lắc đầu.
“Chỉ sợ kiếp này không có cơ hội thực hiện nữa rồi. Ta đã sắp đột phá lên Chí Nguyên Anh cảnh, “Tọa Sơn Quyết” hiển nhiên đã tu luyện đến cực hạn. Hiện tại, thúc đẩy tu luyện lên cảnh giới càng cao mới là việc cấp bách cần làm.”
Gương mặt phóng đãng của một tu sĩ trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện trong đầu Lý Phàm.
Chính là Hàn Dịch, người ở kiếp trước mượn sự trợ giúp từ Thiên Đô Hóa Vũ Đan duy trì thọ mệnh lên đến tám trăm năm, thành công lấy được tư cách thôi diễn công pháp Hợp Đạo Diễn Pháp Quyết.
“Một bước thành công, đem “Tọa Sơn Quyết” thôi diễn đến cấp Hợp Đạo, cần phải cướp lấy cơ duyên của người này.”
“Nhưng mà, người này hình như có chút bất thường. Nhìn hắn cũng không giống người có thiên mệnh mạnh mẽ.”
“Kiếp trước, phân thân của ta và hắn cùng đi thăm dò di tích Thiên Đô, Chưa nói đến hắn thứ gì không lấy được, thậm chí suốt cả đường đi hắn còn không ngừng gặp phải nguy hiểm, suýt nữa còn phải bỏ mạng lại trong đó.”
“Có thể nói, cái phân thân cơ hồ không có lấy một chút vận may kia của ta, còn mạnh hơn hắn không ít.”
“Nhưng hắn trúng được giải nhất định ngư, trong tay nắm giữ bảo bối Thiên Đô Hóa Vũ Đan lại không phải là giả.”
Lý Phàm hơi chau mày.
“Ta nhớ rõ, trước khi hắn phát tài chỉ trong một đêm, đã từng bị một đại sư Trúc Cơ kỳ lừa gạt.”
“Đến lúc đó có thể tập chung chăm sóc hắn.”
“Ta muốn xem thử, rốt cuộc là vì sao hắn có thể từ một tên nghèo khổ đen đủi, hoàn toàn trở mình chỉ sau một đêm.”
Suy nghĩ hồi lâu, phân thân Lý Phàm cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Lý Phàm thu lại toàn bộ linh thạch và Ngộ Đạo đan, chỉ để lại phân thân tiếp tục tọa trấn tại đảo Thái An.
Bản thân hắn lại thay đổi một gương mặt khác, thông qua truyền tống trận, đuổi đến phía đông bắc của Tùng Vân Hải.
Đích đến, đương nhiên là đảo Ân Ân nơi Ân Ân thượng nhân cư trú.
Toàn bộ Tùng Vân Hải, người mà Lý Phàm để ý không nhiều lắm.
Ân thương nhân tuyệt đối là một người trong số ít những người đó.
“Dĩ Ngã Trúc Cơ” không chỉ có mỗi hắn cảm ngộ ra, mà ở kiếp cũng đã qua sự kiểm chứng của Tô Trường Ngọc, đích thị là có thể thực hiện được.
Chỉ là nó vẫn còn một khuyết điểm cần phải hoàn thiện.
Điều khiến Lý Phàm để ý nhất đó là Tiên Phàm Chướng mà hắn bỏ ra hơn mười năm để nghiên cứu, vậy mà cuối cùng lại lựa chọn tự sát.
Sâu bọ sẽ luôn sống một cuộc đời hèn hạ.
Theo lý thuyết, loại người ngốc đần như Ân thượng nhân lại càng không dễ dàng từ bỏ sinh mệnh của mình.
Nhưng hắn lại một mực làm như vậy rồi, vậy thì chỉ có thể nói rõ một điều.
Hắn đến cuối cùng thật sự đã hiểu rõ được sự huyền bí của Tiên Phàm Chướng, hơn nữa kết quả khiến hắn khó mà tiếp nhận.
Trong tuyệt vọng, hoàn toàn mất đi động lực để tiếp tục sống.
Vì thế nên hắn mới lựa chọn cách tự thiêu chết chính mình.
Lý Phàm đồng dạng cũng rất hứng thú với điều huyền bí này.
Tốn thời gian ba ngày, Lý Phàm lặng lẽ đi đến bên ngoài đảo Ân Ân.
Từ xa đã nghe thấy âm thanh than khóc đau khổ lúc trầm lúc bổng của phàm nhân truyền đến.
Lý Phàm không có ý định kinh động đến Ân thượng nhân, mà chỉ chuẩn bị sắp đặt Vô Tương Sát Cơ tiến hành quan sát.
Nhưng kết quả, lại khiến hắn vô cùng kinh ngạc.
Khoảnh khắc Vô Tương Sát Cơ khóa chặt trên người Ân thượng nhân, góc nhìn lại đột nhiên phân tách thành hàng trăm góc độ nữa.
Ngoại trừ vị đang ở trên mặt đất chủ trì thử nghiệm Tụ Linh Hội Thần.
Thứ còn lại mà hắn nhìn thấy, chính là ở dưới tầng hầm có hàng trăm cỗ thi thể vô cùng tàn tạ tướng mạo giống Ân thượng nhân như đúc.
Dưới góc nhìn thiên địa, Lý Phàm phát hiện, những thi thể vụn nát, nhìn như đã chết đến không thể chết thêm, vậy mà vẫn còn sống!
Trong lúc an tĩnh nằm dưới tầng hầm, bọn họ thỉnh thoảng sẽ bất giác động đậy cơ thể hoặc là đảo mắt.
Thậm chí khi Lý Phàm nhìn vào mắt bọn họ, trong đầu hắn còn bật ra ý nghĩ hình như bọn họ đều đang “suy nghĩ”.
Một màn quỷ dị như vậy, khiến Lý Phàm có hơi dựng tóc gáy.
“Góc nhìn của Vô Tương Sát Cơ đã khóa chặt tiến hành phân tách, vậy cũng đồng nghĩa với việc, dưới góc nhìn thiên địa, nhưng thi thể còn sống này và Ân thượng nhân thực chất là cùng một người.”
Lý Phàm vừa nghĩ như vậy, cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Hắn vẫn còn nhớ rõ, Ân thượng nhân đã từng nói, hắn đã giải phẫu hơn trăm cỗ thi thể dưới tầng hầm này, cuối cùng mới lĩnh ngộ được “Dĩ Ngã Trúc Cơ”.
Vậy thì dựa vào tình huống hiện tại mà nói, hắn rất có khả năng là “tự mình” ở dưới tình huống Hoàn Chân có ý thức, đem “chính mình” từng cái từng cái một mổ xẻ ra.
“Một tên điên chính hiệu....”
“Khó trách có thể lĩnh ngộ ra pháp môn nghịch thiên như ‘Dĩ Ngã Trúc Cơ’.”
“Nếu như hắn một lòng đặt tâm trí vào việc tu hành, chỉ sợ đến cả cảnh giới Hợp Đạo cũng đều dễ dàng đạt đến.”
“Chỉ đáng tiếc, hắn vẫn luôn trầm mê trong việc nghiên cứu Tiên Phàm Chướng.”
Lý Phàm chăm chú nhìn vào Ân thượng nhân duy nhất vẫn còn hoạt động bình thường, bất giác phát ra một trận kinh hãi.
Hắn luân hồi nhiều kiếp như vậy, gặp qua rất nhiều nhân vật được gọi là thiên tài.