Chẳng hạn như pháp thân Hoành Nguyện trấn áp vạn cổ của Chương sư huynh, hay là Bạc tiên sinh từ phàm nhân nháy mắt hóa thần, những người này đều có thể trở thành những nhân vật lưu danh hằng trăm năm.
Nhưng cảm giác mà bọn họ đem lại cho Lý Phàm, lại không tà ác bằng vị Ân thượng nhân có tu vi Trúc Cơ kỳ này.
Lý Phàm ở bên ngoài đảo Ân Ân nhìn trộm mấy ngày.
Ân thượng nhân này giống như một cỗ máy không biết mệt nhọc, hắn không phải là đang thử nghiệm thì cũng là đang ghi chép, suy nghĩ.
Rồi lại lặp lại thử nghiệm.
Trên gương mặt không hề xuất hiện vẻ chán nản mất hứng thú, chỉ có vẻ vô cùng mê muội.
Lý Phàm còn nhìn thấy, mỗi lúc Ân thượng nhân nhập tâm suy nghĩ.
Hàng trăm thi thể ở dưới tầng hầm, thần sắc “suy tư” trên gương mặt càng trở nên rõ ràng.
“Tương đương với mấy trăm bản thân đồng thời suy nghĩ một vấn đề...”
Lý Phàm có chút giác ngộ lên tiếng.
“Có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến hắn có thể khai mở sự huyền bí của Tiên Phàm Chướng.”
Lý Phàm lại nghĩ tới Ma Chinh Tự Ngữ mà Ân thượng nhân đã nói với Tô Trường Ngọc ở kiếp trước.
“Đúng rồi, những thi thể này là từ đâu mà đến nhỉ?”
“À! Ta nhớ ra rồi!”
“Đó là một trận mưa rất lớn! Vô số thi thể từ trên trời trút xuống như nước mưa, ta liền nhân cơ hội này thu lấy một ít....”
Lý Phàm hơi nheo mắt: “Hàng trăm thi thể nhặt được từ trận mưa lớn kia, đều là bản thân?”
“Đúng là một chuyện kỳ quái.”
Suy nghĩ hồi lâu, cũng không có ở trong bí văn mà hắn đã từng xem qua ở Huyền Hoàng Giới tìm thấy ví dụ nào có liên quan đến chuyện thế này.
Lý Phàm chỉ đành tạm thời đem chuyện này bỏ xuống.
Sau đó, hắn lại ở bên ngoài nhìn trộm thêm mấy ngày, cho đến khi vật liệu sống là người phàm của Ân thượng nhân không đủ dùng nữa.
Ân thượng nhận muốn ra ngoài tìm người phàm làm đối tượng thử nghiệm.
Lúc này Lý Phàm mới lặng lẽ rời đi.
“Trước tiên cứ tạm thời thường xuyên theo dõi hắn vậy. Dù sao ta cũng có bí thuật ‘Hóa Đạo Thần Nhất’, cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc tu luyện hàng ngày.”
Cuối cùng, Lý Phàm sâu xa nhìn vào bóng lưng của Ân thượng nhân đang vội vã rời đi một cái, biến về bộ dáng của “tu sĩ Thiên Cơ tông”, quay về trên đảo Vạn Tiên.
Nuốt xuống một viên Ngộ Đạo đan, mở ra trạng thái “Khởi Linh”.
Lý Phàm tạm thời bế quan chăm chỉ tu luyện.
Dưới hai tầng tăng cường, cho dù Lý Phàm đang tu hành là bộ công pháp Tọa Sơn Quyết vô cùng khó nhằn, thì hắn cũng tiến cảnh rất nhanh chóng.
Sau hơn hai tháng, theo phản xạ tu vi rất thanh thuần, Lý Phàm đột nhiên xuất hiện ở trong đan điền của chính mình.
Lúc này, Lý Phàm mới tỉnh lại từ trong trạng thái bế quan.
“Đây là...”
“Hà Chính Hạo đột phá đến Trúc Cơ hậu kỳ rồi?”
Hơi cảm nhận phía dưới, Lý Phàm có chút ngạc nhiên.
“Chỉ mới hơn hai tháng thôi, tốc độ này, so với hắn kiếp trước còn nhanh hơn chút.”
“Xảy ra chuyện gì?”
Tra xét hình ảnh giám sát của Hà Chính Hạo được lưu trữ trong tinh thể Hóa Đạo Thạch, Lý Phàm không khỏi có chút nhịn không được cười lên.
Gần đây, Hà Chính Hạo thực sự có thể nói là xuân phong đắc ý.
Hắn vì nhận được “chỉ điểm của tiền bối Thiên Cơ tông”, từ đó tin tức nghịch thiên cải mệnh có thể nói là lan truyền nhanh chóng khắp Tùng Vân hải.
Trước đó, bởi vì tu luyện “Tọa Sơn Quyết”, Hà Chính Hạo đã bắt đầu phổ biến kết thiện duyên từ rất sớm, phát triển nhân mạch.
Mà bởi vì thiên phú về trận pháp của hắn quả thật không tệ, mối quan hệ của hắn với chư vị Trận Pháp Sư ở Sách Trận đường cũng khá tốt.
Vậy nên đừng thấy Hà Chính Hạo chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ, nhưng mạng lưới nhân mạch của hắn thực sự không thể coi thường.
Kiếp trước, Lý Phàm có thể nhận thức Vạn Tiên minh cũng là nhờ vào sự giúp đỡ của Hà Chính Hạo đấy!
Lần này, dưới cơ duyên xảo hợp, Hà Chính Hạo đã chuyển sang tu luyện công pháp Nguyên Anh cực kỳ phù hợp với hắn.
Người sáng suốt đều nhìn ra, miễn là không xảy ra biến cố lớn gì, việc Hà Chính Hạo đạt được cảnh giới Nguyên Anh, có thể nói là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Một đại sư trận pháp cấp Nguyên Anh, vẫn là người giao tiếp tài ba, mạnh vì gạo, bạo vì tiền.
Lúc này, vị trí của Hà Chính Hạo trong mắt mọi người thật đúng là hoàn toàn khác biệt.
Người đến thăm nối liền không dứt, Hà Chính Hạo là đến không cự tuyệt, đều cười hì hì nhiệt tình tiếp đãi.
Nhận lễ đến mỏi tay, tâm trạng thư sướng vô cùng.
Tu vi cũng tiến triển với tốc độ chóng mặt, nhanh chóng đột phá đến Trúc Cơ hậu kỳ.
Trong quá trình này, các tu sĩ đến đây bái phỏng cũng không thể tránh khỏi việc hỏi Hà Chính Hạo tin tức có liên quan về vị “tu sĩ Thượng Cổ Thiên Cơ tông” đó.
Dù sao chỉ trong một ngày, giá trị con người của hắn tăng lên gấp bội.
Chuyện tốt như vậy, ai mà không đỏ mắt?
Nếu họ cũng có thể ôm được bắp đùi của người này...
Mới đầu, Hà Chính Hạo còn có thể dùng lý do “gần nhất rất lâu không có liên hệ” hay là “về sau ta cũng chưa từng gặp lại vị tiền bối này nữa” để lấy cớ tránh né đi.
Nhưng sau này, với số lượng tu sĩ hỏi thăm ngày càng nhiều, địa vị cũng ngày càng cao, Hà Chính Hạo cũng dần dần không thể chống đỡ nổi.
Bởi vì hắn luôn không chịu tiết lộ bất kỳ tin tức nào về vị tu sĩ Thiên Cơ tông này, đã bắt đầu gây sự bất mãn cho một số tu sĩ.