Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 661 - Chương 661. Linh Quang Phá Mê Vụ (2)

Chương 661. Linh quang phá mê vụ (2) Chương 661. Linh quang phá mê vụ (2)

Nếu như thành công thình sau này Trường Sinh thiên tôn, danh tính phe phái của bọn họ sẽ từ tu sĩ biến thành thiên địa.

Tu sĩ lướt trời đạp đất, nếu như không kiềm chế được.

Cuối cùng có thể dẫn đến thiên địa cạn kiệt, suy bại.

Mà những Trường Sinh thiên tôn đã hòa thành một thể với thế giới, vì sự an nguy của chính mình, nhất định phải xuất thủ để ngăn chặn chuyện này xảy ra.

Vì vậy, cần phải có người kiểm soát số lượng tu sĩ phát triển.

Đây cũng là một trong những lý do tại sao số lượng tu sĩ không thể quá nhiều.

Lý Phàm lại nghĩ đến, lúc trước Tiên Đạo Thập tông đã treo thưởng Huyền Thiên Bảo Kính.

Tuyên bố rằng bất kỳ ai, chỉ cần có kính này, có thể đổi lấy một buổi quả vị trường sinh.

“Xem ra, Trường Sinh cảnh thời thượng cổ, rất có thể cũng là nhờ vào một phương pháp nào đó, đánh cắp lẽ trường sinh vốn có của thiên địa.”

Lý Phàm như có điều suy nghĩ.

Sau khi suy nghĩ cân nhắc một phen, trong lòng Lý Phàm cảm thấy có hơi thất vọng.

Trường Sinh thiên tôn ở Huyền Hoàng giới, cùng với “trường sinh” mà hắn mơ ước, dường như vẫn còn hơi xa xôi.

Chẳng qua chỉ là tận dụng sức mạnh của thiên địa, đạt được tuổi thọ không phải thuộc về bản thân mà thôi.

“Trường sinh giả mạo à...”

“Nhưng nghiêm ngặt mà nói, cũng không phải là chuyện quá khó chấp nhận.”

“Dù sao thì ‘Trường Sinh cảnh’, cũng chỉ là sự thử nghiệm của các tu sĩ tại Huyền Hoàng giới, cầu kéo dài tuổi thọ sau khi con đường tu tiên bị chặn đứng mà thôi.”

“Mà lại, cũng chưa hẳn không thể tiến thêm một bước nữa.”

Lý Phàm nghĩ đến Truyền Pháp thiên tôn biến mất trong kiếp trước.

“Người đi đầu trong việc mở ra một tiền lệ mới, nói không chừng lại đoạt trước một bước, thoát khỏi sự trói buộc của thế giới.”

“Khó trách ở kiếp trước, Truyền Pháp thiên tôn hàng ngàn năm không ra. Mà đối với những cuộc chiến tranh thỉnh thoảng phát sinh từ hai phía, Ngũ Lão hội thiên tôn cũng không bao giờ can thiệp vào.”

“Bởi vì đối với Ngũ Lão hội thiên tôn, Trường Sinh cảnh đã không thể rời khỏi Huyền Hoàng giới, thì tất nhiên truyền pháp cũng còn tồn tại ở một nơi nào đó.”

“Chỉ dựa vào một tờ ước định, đã kiểm soát được bọn họ.”

“Cho đến sau này, bọn họ cuối cùng cũng phát hiện không đúng. Lúc này mới nóng lòng tự mình ra tay thăm dò…”

Tác dụng của Ngộ Đạo đan vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

Linh quang chợt hiện, cơ duyên xảo hợp, thông qua sự thật mà nữ tủ áo xanh vô tình chỉ ra, Lý Phàm suy luận ra một khả năng, phù hợp với logic, chân tướng về Huyền Hoàng giới.

Lúc trước ở trong Vẫn Tiên cảnh, vị thú đế thông minh Tam Mô đã từng nói với Lục Nhai: “Cho dù tận mắt nhìn thấy nhưng nhiều lúc chưa chắc đã là chân tướng của sự việc.”

Cùng một đạo lý, kết luận Lý Phàm đưa ra lúc này cũng chưa chắc hoàn toàn chính xác.

Cũng giống như thầy bói xem voi, những thứ cảm nhận được có lẽ không phải là toàn bộ sự việc.

Nhưng cũng là một phần của sự thật.

Tinh thể Hóa Đạo Thạch phát ra ánh sáng xanh thẳm, trong phút chốc ghi nhớ lại tất cả những suy nghĩ đang quay cuồng trong đầu.

Tiếp theo Lý Phàm phải nghĩ cách ứng phó với nữ tử thanh y như thế nào.

Sau khi nàng nói xong, Lý Phàm lắc đầu đáp: “Uy phong của ‘Tiên Khư’ không phải thứ người thường có thể tưởng tượng được.”

“Một tồn tại có thể bóp méo cả thời gian, ảnh hưởng mà nó mang lại khó có thể lường trước được.”

“Ngươi nói sau khi chặt đứt thông đạo Tiên Tuyệt, các ngươi có thể thoát khỏi ràng buộc, hoàn toàn có được tự do.”

“Nhưng đó chỉ là lý thuyết mà thôi. Ai dám đảm bảo thực thế như thế nào chứ?”

Lý Phàm vừa chậm rãi nói vừa bình tĩnh quan sát nét mặt của nữ tử thanh y.

“Dù sao những người thoát khỏi Huyền Hoàng giới trước đây đều mai danh ẩn tích không thể liên lạc được nữa.”

“Có ai biết được thật sự tiêu dao tự tại hay đã bị tiêu diệt trong Tiên Khư rồi chứ.”

“Nếu không thì ‘Liên minh Vạn Giới’ của bọn ta dựa vào gì mà lôi kéo được nhiều thành viên như thế chứ?”

“Cho dù chỉ có một phần vạn khả năng thất bại cũng là rủi ro cực kỳ lớn của cả văn minh rồi.”

Giọng nói của Lý Phàm hơi châm biếm.

Nụ cười của nữ tử thanh y dần biến mất, nàng nhìn chằm chằm vào Lý Phàm dường như muốn tìm kiếm điều gì đó từ trên gương mặt của hắn.

Nhưng Lý Phàm rất bình tĩnh không có một chút sơ hở nào.

Lúc này nữ tử thanh y mới nói: “Ngươi nói không sai, đây cũng là nguyên nhân lần này ta quay lại Huyền Hoàng giới.”

“Trước đây tồn tại của Tiên Khư trong đế quốc là tuyệt mật rất ít người biết. Nhưng mà trong thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió, một khi những phái bảo thủ biết được chuyện này, muốn tiến hành kế hoạch thoát khỏi Huyền Hoàng giới phải đối mặt với sự cản trở càng lớn hơn nữa.”

“Đến lúc đó, e rằng dù uy danh tích lũy ngàn năm của hoàng thất đế quốc cũng không để thực hiện kế hoạch này trong hòa bình.”

Lý Phàm tiếp lời: “Cho nên ngươi đến tìm sự giúp đỡ?”

Nữ tử thanh y gật đầu nói: “Quyết tâm thực hiện kế hoạch rời khỏi Huyền Hoàng giới của đế nữ không hề thay đổi, cho dù thật sự tồn tại rủi ro nhưng bọn ta cho rằng điều đó xứng đáng.”

“Nhưng mà những quý tộc mặt mày đáng ghét trong đế quốc có lẽ không nghĩ như vậy.”

“Để phòng ngừa nội đấu, đế quốc bắt buộc phải đẩy nhanh tốc độ tiến hành kế hoạch.”

Nàng ngừng một lúc rồi nói tiếp: “Cùng lúc đó nhanh chóng đổi công pháp Hợp Đạo và phải tăng tốc nuôi dưỡng tài nguyên của Liệt Giới Kình...”

Bình Luận (0)
Comment