Hắn bay lại trước mặt Lý Phàm, nghiêng đầu đánh giá Lý Phàm.
Thấy nam tử trước mặt dường như có chút xa lạ, Thiên Dương có phần bối rối.
Lý Phàm lại vỗ vai Thiên Dương: “Đi, sư huynh dẫn ngươi về nhà!”
Khôi lỗi Thiên Dương sửng sốt.
Từ sâu dưới đáy biển truyền đến tiếng gầm rú, chấn động kịch liệt không ngừng giống như có thứ gì đó phá đất chui lên.
Lý Phàm cười ha hả: “Sư đệ không cần kích động như thế. Thời đại bây giờ người xấu ở bên ngoài có nhiều lắm.”
“Để người khác phát hiện thì không hay đâu.”
Giống như đang lý giải ý nghĩa trong lời nói của Lý Phàm.
Một lúc sau, khôi lỗi mới chậm rãi gật đầu.
Chỉ thoáng chốc, đáy biển đã yên tĩnh trở lại.
Dưới sự giúp đỡ của Lý Phàm, trong ba ngày Thiên Dương đã lấy tất cả bộ phận cơ thể vỡ vụn chôn sâu dưới lòng đất lên.
Một lần nữa hợp nhất yên lặng đi theo sau Lý Phàm.
Lý Phàm thi triển bí pháp che giấu khí tức của hai người.
Lại mang hài cốt Thiên Dương của Di niệm vĩnh hằng trong động phủ đi.
Hai người lên đường rất nhanh, đi đến một hoang đảo không tên của đám người cách biệt thế giới ở kiếp trước sinh sống.
Tốn thêm mười ngày nữa Lý Phàm dựa theo dáng vẻ sư môn Thân Hóa Đạo ban đầu mở ra một động phủ đơn giản.
Sau khi bố trí xong trận ẩn nấp và phòng hộ, Lý Phàm nhìn Thiên Dương dặn dò: “Tiểu sư đệ ngươi ở đây đợi ta, ta đi một lát rồi về.”
Thiên Dương ngoan ngoan gật đầu.
Lý Phàm rời đi đến căn phòng ban đầu của mình lặng lẽ ngồi xuống.
Trong Thiên Huyền Kính.
“Gọi Thiên Dương tỉnh lại trước mấy năm có chút bất lợi.”
“Vẫn chưa luyện thành công, cách đỉnh Hóa Thần còn một khoảng.”
“Nhưng mà ta có thể giúp hắn bù đắp.”
Tìm tòi nghiên cứu một lúc, tiêu tốn tài nguyên quý hiếm, dùng độ cống hiến như nước.
Hai ngày sau, Lý Phàm mang theo mấy món đồ chất đầy trong nhẫn trữ vật quay trở lại đảo vô danh.
“Dùi Khôi Huyền, Phất Liễu Huyền thạch, chuông Xích Linh,...”
“Tiểu sư đệ bản thể của ngươi có thể hấp thu những thứ này để cường hóa cơ thể.”
“Còn bình thường người cứ ở trong ‘Quy Ly Phản Nguyên trận’ sẽ có ích cho tu luyện của ngươi.
Lý Phàm dốc lòng chỉ dạy Thiên Dương.
Lúc này khôi lỗi Thiên Dương, vẫn chỉ làm việc dựa theo bản năng.
Giáo hội hắn sửa dụng “Quy Ly Phản Nguyên Trận” để rèn luyện cường hóa bản thân, nhưng quả thật là đã phải tốn rất nhiều công sức của Lý Phàm.
Cũng may Thái Dương cũng có thể coi như là nghe lời của vị sư huynh Lý Phàm này.
Dù học sinh có ngu hơn đi nữa, thì dưới tình huống liên tục cố gắng, cũng sẽ từ từ học được.
Nhìn thấy động tác dần dần thuần thục của Thái Dương, Lý Phàm thầm cảm thấy vui mừng.
“Nếu có người tới quấy rầy, thì sư đệ chớ có giết họ, mà bắt hắn, nhốt hắn lại, đợi ta quay lại xử lý là được.”
“Nếu gặp phải người mình đánh không lại, thì sư đệ cũng đừng cậy mạnh. Lén chuồn đi, sau khi tụ hợp lại với ta hãy bàn bạc.”
...
Dặn dò Thiên Dương vài câu, sau đó Lý Phàm bay đi, đóng cửa động lại.
“Sức chiến đấu trên bề mặt của Tùng Vân Hải, cũng chỉ là mấy vị tiên quân Hóa Thần kia thôi.”
“Bây giờ ta có tiểu sư đệ Thiên Dương giúp đỡ, thì có thể làm càng nhiều việc hơn rồi.”
Quan sát đảo vô danh phía dưới, Lý Phàm mỉm cười: “Từ nay trở đi, ngươi tên là đảo Thân Hóa.”
“Đợi sau khi Thiên Dương tự tu bổ xong, thì có thể để hắn giúp đỡ khôi lỗi luyện chế cơ quan.”
“Với điều kiện không thiếu vật liệu, thì việc luyện chế ra một số khôi lỗi có chiến lực Nguyên Anh cũng không phải chuyện khó khăn gì.”
“Tuy khôi lỗi cơ quan không thể sánh bằng tu sĩ Nguyên Anh chân chính, nhưng cũng may không sợ tiêu hao, có thể dùng số lượng đè chết người khác.”
Lý Phàm càng nghĩ, trong lòng càng vui mừng.
Một lát sau, trong lòng hắn dần bình tĩnh lại, hắn lấy di cốt Thiên Dương trong nhẫn trữ vật ra.
Vẫn nhận được nhắc nhở “Hoàn Chân” có thể hấp thu, nhưng cảm giác đói đó lại không tồn tại nữa.
Suy nghĩ một chút, cuối cùng Lý Phàm vẫn lựa chọn không hấp thu nó.
“Ta đã lấy hết những thứ có thể lấy được từ trong Thiên Dương di niệm rồi. Còn hấp thu thêm nữa, cũng chẳng có tác dụng gì.”
“Chi bằng giữ lại, nói không chừng sau này sẽ phát huy được công dụng.”
Tu sĩ Huyền Hoàng giới, chắc chắn là có cách sử dụng “Di niệm vĩnh hằng”
Nhưng cho dù kiếp trước hắn có được cấp quyền hạn của “Diễn Tam Thập”, thì cũng chưa từng tìm được thông tin nào có liên quan.
Nhắc tới Di niệm vĩnh hằng, Lý Phàm bất giác nghĩ tới đầu lâu của tu sĩ bị nhiễm Tiên Phàm Chướng đầu tiên mình gặp được kiếp trước.
“Nói không chừng, chính là do gắn liền với Di niệm vĩnh hằng, nên nó mới được trưng bày ở trung tâm của Bác Vật Thần Tàng quán.”
Thu mạch suy nghĩ lại.
Lý Phàm không quay về đảo Vạn Tiên, mà lặng lẽ đi tới đảo Lưu Ly.
Tìm thấy con cá Lưu Ly khổng lồ đó, Lý Phàm giấu khí tức của mình đi, chìm xuống tới đáy biển.
Không trực tiếp ra tay, mà đang chờ đợi gì đó.
Mỗi giây mỗi phút qua đi, khi thời gian đến lúc mấy đời trước Lý Phàm lại tiến vào Tu Tiên giới, sử dụng Sát Cơ Vô Tương giết chết cá Lưu Ly khổng lồ.
Lúc này Lý Phàm làm theo cách tương tự, lấy được Linh Lung Lưu Ly châu.
Sau khi có đủ Ngộ Đạo đan, tác dụng của Lưu Ly châu này đã trở thành có cũng được không có cũng chẳng sao.
Nhưng Lý Phàm không giết cá Lưu Ly khổng lồ vì thứ này.