Mà là để đảm bảo đảo cỏ Linh Vụ bị tập kích cùng với một chuỗi sự kiện xảy ra sau đó.
Sở dĩ chần chừ tám năm không ra tay, chính là để tránh sự chênh lệch thời điểm dẫn tới ảnh hưởng.
Vạn sự vạn vật trên đời, luôn nằm trong quá trình tiến hóa, liên quan với nhau.
Bản thân mình vào Huyền Hoàng giới trước một năm, tựa như một cục đá ném vào hồ nước, ảnh hưởng tới rất nhiều việc.
Lý Phàm cũng không thể bảo đảm, những việc mình đã trải qua kiếp trước sẽ không nảy sinh biến đổi.
Điều hắn có thể làm được, chính là cố hết sức giảm bớt sự chênh lệch.
“Sự kiện cỏ Linh Vụ liên quan tới trận đại chiến châu Thiên Linh, treo giải Cực Thành tiên tôn, sự xuất hiện của Thiên Huyền Tỏa Linh trận.”
“Không được xảy ra sơ suất.”
“Thật sự không được...”
Cá Lưu Ly khổng lồ trong nháy mắt đã hoàn toàn biến mất, từng tia máu tia nổi lên trên.
Trong mắt Lý Phàm lóe lên một tia hung ác.
Làm xong chuyện này, Lý Phàm lại chạy một chuyến, thu hai viên Lam Huyết San Hô vào trong túi.
Tuy chút điểm độ cống hiến đó đối với Lý Phàm mà nói có cũng được không có cũng được, nhưng có thể kết bạn với Trần Anh tu sĩ Nguyên Anh dược đường thông qua nhiệm vụ này.
Và sau đó người này sẽ tới Ngũ Hành đại động thiên.
Chỉ cần dùng Sát Cơ Vô Tương theo dõi hắn, khi trận đại chiến châu Thiên Linh bùng nổ, Lý Phàm sẽ lập tức biết được, từ đó nhân cơ hội để đục nước béo cò.
Quay lại Thiên Huyền Kính, Lý Phàm quyết định đề giao nhiệm vụ.
Đồng thời dò hỏi đối phương, có phải đang luyện chế “Băng Ý Tuyệt Tình đan” hay không.
“Chỉ dựa vào một vị thuốc chính, đã có thể suy đoán ra đan dược ta định luyện chế? Chẳng lẽ đạo hữu cũng giỏi về lĩnh vực này sao?”
Quả nhiên, đã bị khởi dậy lòng hiếu kỳ rồi, Trần Anh dò hỏi.
“Ha ha, luyện đan thì không hiểu. Chỉ là biết chút thuật thôi diễn tính toán mà thôi.” Lý Phàm cười rồi trả lời.
“Ta muốn tìm kiếm Vẫn Tiên cảnh, mơ hồ cảm thấy đan dược đạo hữu luyện có thể có tác dụng. Cho nên đã cố ý hỏi tới vấn đề này.”
Trần Anh thở dài nói: “Thuật thôi diễn, lại huyền bí như vậy ư...”
“Đợi đã, chẳng lẽ ngươi chính là tu sĩ của Thiên Cơ tông Thượng Cổ tỉnh lại từ giấc ngủ say đó?”
Lúc này, nhìn thấy tên của Lý Phàm, Trần Anh nhớ ra gì đó, kinh ngạc hỏi.
“Ha ha, chính là tại hạ. Nhưng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi, đạo hữu đừng coi là thật!” Lý Phàm khiêm tốn nói.
Trần Anh lại hứng thú bừng bừng.
Một mực yêu cầu đích thân gặp mặt Lý Phám.
Cũng biểu thị có thể tặng miễn phí chút “Băng Ý Tuyệt Tình Đan” cho Lý Phàm.
Lý Phàm vờ như không từ chối được, chỉ đành đồng ý.
Hai người hẹn gặp nhau ở đảo Vạn Tiên, nơi ở của Trần Anh.
Ai cũng biết rằng, tu sĩ có thể mua động phủ ở đảo Vạn Tiên để sống.
Chỉ là giá không rẻ.
Những tu sĩ Tùng Vân Hải Lý Phàm từng kết giao ở kiếp trước, chưa một ai xa xỉ như vậy cả.
Dù là Trương Chí Lương, cũng tiếc việc mua nhà rồi tận hưởng nó.
“Xem ra luyện đan có tiền đồ hơn trận pháp.”
Lý Phàm nghĩ vậy rồi đi tới trước động phủ của Trần Anh.
Cảm ứng được Lý Phàm tới, một cánh cửa màu xanh lục ầm ầm mở ra.
Bên ngoài ngôi nhà trông đơn giản nhỏ gọn, sau khi đi vào lại là một thế giới hoàn toàn khác.
Như đã đi vào một sơn cốc, trong linh điền rộng lớn mọc rất nhiều loại thảo dược, linh thực khác nhau.
Nồng độ linh khí trong sơn cốc không cao lắm, Lý Phàm cũng không nhìn thấy có chuyên gia phụ trách chăm sóc.
Nhưng những linh dược, linh thực này lại mọc rất tươi tốt.
Lý Phàm đoán, có thể là có liên quan tới tầng tầng lớp lớp cấm chế có màu sắc khác nhau.
“Ai nha, Lý Phàm đạo hữu, cuối cùng ngươi cũng tới rồi!” Tiếng cười sang sảng của Trần Anh từ xa truyền tới.
Lý Phàm nhìn quanh, chỉ nhìn thấy hắn chui ra từ trong một đám cây trồng còn cao hơn cả người hắn.
Cũng bất chấp thân thể có chút nhếch nhác, bay thẳng về phía Lý Phàm.
“Cỏ Bát Huyền...Nhưng bình thường hình như không cao như vậy.”
“Nghe nói Trần Anh này ngoài việc giỏi về lĩnh vực luyện đan còn rất am hiểu về việc chăm sóc linh thực. Hôm này vừa gặp, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Lý Phàm thầm đánh giá.
“Trần Anh đạo hữu, ngưỡng mộ đã lâu!” Hắn chắp tay, nhiệt tình nói.
Đột nhiên, hắn biến sắc, nhìn chằm chằm vào Trần Anh.
Trần Anh chợt cảm thấy có chút khó hiểu, sờ sờ khuôn mặt mình.
“Sao vậy, Lý Phàm đạo hữu?”
Biểu cảm nhìn Lý Phàm như gặp phải đại địch, hắn không kìm được hỏi.
“Ta xem tướng mạo của đạo hữu, e rằng ít ngày nữa sẽ có tai họa sát thân!”
Lý Phàm lắc đầu, trầm giọng nói.
“Họa sát thân?” Trần Anh nhìn dáng vẻ ăn không nói có của Lý Phàm, không khỏi ngẩn ra.
“Cái này nên bắt đầu nói từ đâu đây?” Thật sự không ngờ vị tu sĩ Thiên Cơ tông thượng cổ này lại cho mình một bất ngờ trong lần đầu gặp mặt, Trần Anh nửa tin nửa ngờ hỏi.
Lý Phàm không trả lời ngay mà sắc mặt ngưng trọng, nhắm mắt, bấm ngón tay tính toán.
Trần Anh thấy thế cũng chỉ đứng ở một bên, không dám quấy rầy.
Thôi diễn kéo dài trọn vẹn một nén nhang.
Khí tức Lý Phàm phập phồng bất định, sắc mặt cũng trở nên càng ngày càng tái nhợt.
Làm Trần Anh căng thẳng theo.
Bỗng dưng, Lý Phàm mở to hai mắt, phun ra một búng máu tươi.
“Lý Phàm đạo hữu, ngươi không sao chứ?”