Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 671 - Chương 671. Tri Thiên Dục Nghịch Thiên

Chương 671. Tri thiên dục nghịch thiên Chương 671. Tri thiên dục nghịch thiên

Trước khi đi, Trần Anh hào phóng tặng một chai ‘Tư Ngộ đan” cho Lý Phàm.

Đan này là hắn dùng thủ đoạn độc môn để luyện chế, sử dụng trong lúc Kim Đan đột phá tới Nguyên Anh cảnh sẽ có hiệu quả thần kỳ.

Vật liệu hiếm thấy, xác suất thành đan lại thấp đến mức kỳ lạ.

Bản thân Trần Anh cũng không có nhiều tồn kho, bình thường cũng sẽ không dùng để buôn bán.

Mà sẽ được làm quà trong những trường hợp đặc biệt

Cũng là Trần Anh nhìn thấy tu vi của Lý Phàm đã khôi phục đến Kim Đan hậu kỳ, sắp sửa Kết Anh một lần nữa, nên mới đáp lại ân tình.

“Người này không phải hạng người cố làm ra vẻ huyền bí, mà là có chân tài thực học.”

Sau khi tiễn Lý Phàm đi, Trần Anh một mình âm thầm suy nghĩ.

“Họa sát thân sao…”

“Chỉ là một chút độ cống hiến mà thôi. Hết rồi còn có thể kiếm, nhiều nhất cũng chỉ vất vả một chút, mở thêm mấy lò đan dược là được.”

“Nếu chết rồi, vậy thì mọi thứ đều kết thúc.”

“Thà rằng tin là có, không thể tin là không có.”

Nghĩ đến đây, Trần Anh âm thầm hạ quyết tâm.

Mở Thiên Huyền Kính trong động phủ ra, bắt đầu tìm kiếm.

“Cũng không biết Trần Anh có thể thoát được một mạng hay không.”

Ra khỏi động phủ, có trùng trùng điệp điệp cấm chế ngăn cách, Sát Cơ Vô Tướng liền mất đi cảm ứng cụ thể với Trần Anh.

Chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được sự tồn tại của khí tức hắn.

“Tất cả phụ thuộc vào tạo hóa của hắn.”

Lý Phàm không nghĩ nhiều nữa, rời khỏi khu dân cư trên đảo Vạn Tiên”, trở về Thiên Huyền Kính.

“Nếu không biết sau này toàn bộ biển Tùng Vân sẽ biến mất, ta thể nào cũng phải mua một động phủ.”

Cảm nhận được không gian chật chội trong Thiên Huyền Kính, Lý Phàm không khỏi sinh ra ý tưởng này.

Cũng không chỉ vì hưởng thụ, mà còn vì phù hợp với thân phận đại sư đầu tư ‘tu sĩ Thiên Cơ tông’ tốt hơn.

Rốt cuộc ngươi có năng lực hở ra là tăng gấp đôi vốn trong hai năm, còn chen trong Thiên Huyền Kính cả ngày như tu sĩ bình thường.

Cũng thực sự không còn chút gì để nói.

Tuy rằng cũng có thể dùng tính cách lầm lì để giải thích.

Nhưng mà cân nhắc đến có thể xuất hiện hiệu ứng tuyên truyền “Mới vừa gia nhập vào Vạn Tiên Minh, sau đó không lâu đã mua một động phủ ở trên đảo Vạn Tiên”, Lý Phàm thật sự nảy sinh suy nghĩ mua động phủ.

Dưới sự tìm kiếm một hồi, lại đành phải bỏ cuộc.

Không có gì khác, chỉ có độ cống hiến thôi cũng không thể được.

Không chỉ yêu cầu về cấp bậc quyền hạn trong thể chế của Vạn Tiên Minh, mà còn phải đạt được ‘giấy phép trụ sở’ do Chính đường của đảo Vạn Tiên ban phát thì mới có tư cách mua động phủ trên đảo Vạn Tiên.

Mà giấy phép trụ sở này thường sẽ chỉ trao tặng cho tu sĩ có cống hiến đặc biệt cho bản địa Vạn Tiên Minh.

Nhưng mà nghe nói cũng có con đường ngoài mức quy định có thể âm thầm mua sắm, cũng không biết là thật hay giả.

“Ta vẫn nên thành thật ở trong Thiên Huyền Kính thôi.”

Lý Phàm loại bỏ suy nghĩ đó.

Lấy ‘Tư Ngộ đan’ mà Trần Anh vừa mới tặng, nuốt vào rồi cẩn thận cảm nhận xem bản thân xảy ra sự thay đổi nào.

Cũng hơi tương tự với công hiệu của Ngộ Đạo đan.

Nhưng mà Ngộ Đạo đan càng toàn diện hơn, bất kể là lĩnh hội công pháp, thôi diễn bí thuật, hay là tu hành cảnh giới, cũng tăng thêm trợ lực.

Mà Tư Ngộ đan này chỉ có lúc Lý Phàm muốn tu hành đột phá, mới có thể cảm nhận được hiệu quả của nó.

“Tương đương với phiên bản thấp và đặc hoá của Ngộ Đạo đan.”

“Ngộ Đạo đan là một đan khó tìm trong Vạn Tiên Minh, Tư Ngộ đan này cũng không tệ.”

Để tránh lãng phí, Lý Phàm nắm bắt thời gian kéo dài công hiệu của đan, tiến hành tu hành.

Cũng không biết trôi qua bao lâu, Lý Phàm bị cảm ứng khó hiểu trong lòng làm bừng tỉnh.

Hóa ra là hạn chế tiến vào Vẫn Tiên cảnh đã biến mất, có thể đi đến lần nữa.

“Dường như càng đắm chìm hơn lần bế quan trước kia một chút. Chỉ cảm thấy hơi chợp mắt một lúc, thời gian đã trôi qua lâu như vậy.”

“Quả nhiên có chút môn đạo.”

“Người có tài như vậy, hi vọng hắn có thể tránh được kiếp nạn này.”

Lý Phàm nghĩ vậy, bố trí nghi thức xung quanh.

“Phúc Sinh Huyền Hoàng thiên tôn!”

Trong miệng khẽ hô lên, một giây sau, trong trời đất quay cuồng, Lý Phàm lại giáng lâm trong Vẫn Tiên cảnh.

Không ngoài dự đoán, khắp người bị chất lỏng khó hiểu bao vây, một vùng tăm tối.

Lại trở thành Thiên Mệnh Huyền Điểu còn ở trong vỏ trứng.

Cảm giác buồn ngủ và yếu ớt ở khắp mọi nơi.

Lý Phàm gắng sức hấp thụ chất lỏng xung quanh, cố gắng duy trì sự tỉnh táo.

Vừa suy nghĩ cách đối phó.

“Theo trải nghiệm kiếp trước của Diệp Phi Bằng thì ‘Tạo Hóa Hồng Lô Công’ cũng có tác dụng với tồn tại các loại yêu thú.”

“Tuy rằng thân thể hiện nay quá mức yếu ớt, mạnh mẽ điều động lực mật tàng, nói không chừng sẽ không chịu nổi phản phệ.”

“Nhưng mà có Hứa Khắc chăm lo bên cạnh nên vấn đề không lớn.”

“Tạm thời thử một lần. Nếu thực sự không được thì cùng lắm là bắt đầu lại.”

Ngay lập tức, Lý Phàm hạ quyết tâm.

Tập trung ý niệm, giống như một chiếc búa lớn, phát động cú đập mạnh mẽ vào cơ thể.

“A a a? Đang xảy ra chuyện gì vậy?”

Lực lượng cực kỳ nóng rực đột nhiên phát ra từ trong cơ thể, dường như muốn thiêu rụi tất cả.

Ý thức cũng sắp bị hòa tan, trong mơ màng, dường như Lý Phàm nghe thấy tiếng kêu ngạc nhiên mơ hồ của Hứa Khắc.

Lập tức rơi vào yên lặng.

Không biết qua bao lâu, Lý Phàm dần dần thức tỉnh.

Bình Luận (0)
Comment