Theo bản năng kiểm tra tình trạng của bản thân, Lý Phàm phát hiện mình cường tráng hơn trước khi hôn mê gấp mấy lần.
Lực mật tàng đã trải qua điều động sơ bộ, liên tục làn tràn khắp nơi trong cơ thể, cải tạo thân thể Huyền Điểu.
Trong chất lỏng trong không gian tối tăm xung quanh, dường như cũng thêm một loại năng lượng khác.
Lốm đa lốm đốm, tỏa ra hào quang đỏ như ngọn lửa.
“Làm không tệ nha Hứa Khắc.”
Lý Phàm tham lam cắn nuốt một chút, chợt cảm thấy có tinh thần rất nhiều.
“Đây là…”
Hương vị của điểm sáng đỏ cực kỳ giống một loại quả dại nào đó mà Hứa Khắc đút cho Thiên Mệnh Huyền Điểu trong trải nghiệm kiếp trước.
“Vật đại bổ, tiểu tử Hứa Khắc ngươi thật sự có cách. Không hổ là người được ý trời ưu ái.”
Lúc này Lý Phàm yên tâm.
Hoàn toàn tiêu hóa vật cắn nuốt, sau khi cảm giác thân thể khôi phục đến trạng thái tốt nhất.
Lý Phàm tập trung ý niệm lần nữa, phát động tấn công lực mật tàng của bản thân.
“Lại có chuyện gì vậy?”
Trước khi ngất, dường như Lý Phàm nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Hứa Khắc.
Hứa Khắc không phụ nhờ vả, lại tốn chút công sức cứu chữa Thiên Mệnh Huyền Điểu sắp chết.
Cứ như vậy, Lý Phàm không kiêng nể gì, mạnh mẽ vận chuyển “Tạo Hóa Hồng Lô Công” mà không có nỗi lo âu về sau.
Mỗi lần đến lúc không chịu đựng nổi, hắn đều có thể dựa vào khí vận có thể nói là nghịch thiên của Hứa Khắc, tìm cách cứu vãn tương ứng.
Sau khi lặp lại bảy lần.
Chất lỏng xung quanh đã hoàn toàn bị hấp thu hầu như không còn gì, Lý Phàm cảm giác đã đến lúc.
Phát ra một tiếng kêu gọi to rõ, Lý Phàm cũng đưa vuốt về phía vỏ trứng.
Từng vết nứt nhỏ lan rộng, sau đó ánh sáng xuất hiện.
Lý Phàm trực tiếp phá xác chui ra.
Sau khi cắn nuốt vỏ trứng vỡ vụn, nhìn Hứa Khắc đang há mồm trợn mắt bên cạnh, Lý Phàm vẫy cánh, ngồi ổn định trong tóc hắn.
“Xong rồi, còn chưa hoàn thành Ngự Thú Quyết ‘Thông Linh’ mà, sao nó lại đi ra rồi vậy?”
“Không phải là nuôi nó đến mức vô dụng rồi chứ?”
Vẻ mặt Hứa Khắc buồn rười rượi, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
Lý Phàm không hề khách khí mà cào hắn, bày tỏ ý nghĩ “đói”.
Hứa Khắc hú lên kỳ lạ, đành phải dẫn Lý Phàm đi tìm kiếm đồ ăn trong núi rừng.
Lý Phàm vừa tu luyện Tạo Hóa Hồng Lô Công, vừa cảm ứng liên hệ giữa bản thân và Hứa Khắc.
Một luồng năng lượng có hơi thở lạnh buốt, có hơi không thể cảm nhận được đang vận chuyển khắp người.
Không bị Lý Phàm khống chế, dường như phối hợp chặt chẽ lẫn nhau với Hứa Khắc dưới người hắn.
Nếu không phải Lý Phàm tu hành “Tạo Hóa Hồng Lô Công”, có khả năng khống chế sơ bộ với thân thể, sợ là cực kỳ khó phát hiện.
Chính luồng năng lượng có hơi thở lạnh buốt này đã khiến Lý Phàm mơ hồ xuất hiện cảm giác thân thiết với Hứa Khắc.
Nhưng bởi vì đời này Lý Phàm tự chủ phá xác trước nên loại quan hệ không thể vi phạm kia còn chưa hình thành.
“Đây là Ngự Thú Quyết à?”
Dường như Lý Phàm đang suy nghĩ gì đó.
Lại cào Hứa Khắc một cách hung ác, trong tiếng hét to bị đau của hắn.
Lý Phàm lại tu luyện thần thông ‘Thiên Mệnh Tại Ngã’.
Hấp thụ khí vận tản ra ngoài của Hứa Khắc, Lý Phàm chợt cảm thấy tinh thần chấn động.
Dưới sự tăng cường đồng thời của Tạo Hóa Hồng Lô Công và Thiên Mệnh Tại Ngã, tuy mới sinh, nhưng thực lực của Lý Phàm lại tăng mạnh vượt bậc.
Hơn nữa, dường như bởi vì Nghịch Luyện Đạo Tâm ở kiếp trước, cường hóa thần hồn và ý chí của bản thân.
Lý Phàm chịu ảnh hưởng tâm trạng và tính cách của Huyền Điểu cũng thu nhỏ rất nhiều.
Ít nhất sẽ không xuất hiện tình hình hành động mất khống chế.
Hơn một tháng sau, lợi dụng lúc Hứa Khắc không chú ý, Lý Phàm tìm yêu thú hoang dại giữa rừng núi để thử sức một chút.
Yêu thú Luyện Khí kỳ bình thường đã không phải là đối thủ của hắn.
Một ngày này, Hứa Khắc dẫn Lý Phàm đi kiếm ăn xung quanh giống như mọi khi.
Lại đột nhiên bị vị khách không mời mà đến ngăn chặn đường đi.
Chính là Tống Dương vẫn luôn ham muốn có được Thiên Mệnh Huyền Điểu.
Lý Phàm nhận thấy được ánh mắt của con rắn hai đầu màu đen quấn trên cổ Tống Dương, cười khẩy.
Sát khí ngưng tụ như có như không trở thành thực chất, tấn công về phía nó.
Toàn thân con rắn hai đầu màu đen lập tức run rẩy, co lại thành một đoàn.
Tống Dương lập tức phát hiện linh thú cộng sinh của mình khác thường, tức thì cực kỳ sợ hãi.
Không ngờ Thiên Mệnh Huyền Điểu vừa mới ra đời không lâu, vậy mà chỉ dựa vào khí thế đã có thể xuất hiện áp chế con rắn hai đầu màu đen.
Nhìn thấy Huyền Điểu trốn ở trong mái tóc dày của Hứa Khắc, vẻ tham lam trong mắt Tống Dương càng mạnh mẽ.
Nhưng mà hắn cũng biết phân biệt tốt xấu, không thể trông cậy vào con rắn hai đầu màu đen nên có vẻ như phải nghĩ cách khác.
Tống Dương lạnh lùng hừ, an ủi linh thú của mình, quay đầu rời đi.
Biến nguy hiểm thành vô hình, Lý Phàm ngáp một cái, lại lùi về trong “ổ” của mình.
Mà Hứa Khắc lại sờ lên đầu mình, dáng vẻ không rõ ràng cho lắm.
Thời gian tiếp tục trôi qua, thực lực của Huyền Điểu mà Lý Phàm biến thành không ngừng trở nên mạnh mẽ.
Rất nhanh, hắn đã nghênh đón khớp xương biến chất lần đầu tiên.
Bộ lông đen nhánh đã mọc khắp người, có lẽ là vì hấp thụ khí vận của Hứa Khắc từ nhỏ, trong đó còn kèm theo một sợi màu tím vàng.
Mà thân thể cũng bởi vì tu hành Hồng Lô Công, có thể tự do khống chế, hình dáng cơ thể không tăng thêm, vẫn duy trì kích thước có thể ngủ trong tóc của Hứa Khắc.