Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 674 - Chương 674. Cuối Cùng Cũng Gặp Bạch Tiên Sinh (2)

Chương 674. Cuối cùng cũng gặp Bạch tiên sinh (2) Chương 674. Cuối cùng cũng gặp Bạch tiên sinh (2)

Cho dù hắn đã trải qua luân hồi trăm đời, lúc này cũng không nhịn được mà hoàn toàn sững sờ.

Cuối cùng hắn cũng hiểu rõ lúc trước hắn nghe thấy chuyện Bạch tiên sinh có vẻ ngoài đặc biệt đẹp ở trong thành Ninh Viễn là có ý gì.

Hơi thở có vẻ nho nhã yếu ớt, nhưng gương mặt lại giống như không chút tỳ vết, đẹp đến mức khiến người mất hồn mất vía.

Giống như tất cả ưu ái của trời đất đều hội tụ lại trên người hắn, lúc này trong đầu của Lý Phàm hoàn toàn chỉ còn lại những suy nghĩ như “Tại sao dưới trời đất này có thể có người đẹp mắt như vậy”, “Đáng tiếc người này không phải là nữ nhi”.

Bạch tiên sinh nhìn Huyền Điểu ngơ ngác đang đứng sừng sững trên không trung, khẽ mỉm cười.

Sau đó Lý Phàm cảm giác bầu trời vốn dĩ bị mây đen che phủ cũng lập tức sáng sủa.

Bạch tiên sinh quan sát Lý Phàm, khẽ lắc đầu: “Đứa nhỏ này, sao lại tự mình luyện lung tung vậy?”

Chỉ một ngón tay nhẹ nhàng, Lý Phàm đã cảm thấy vô số tin tức tràn vào trong đầu.

Đây là…

Lý Phàm lập tức sững sờ.

Sau đó cả trái tim không chịu khống chế mà đập lên mãnh liệt.

Chứa tất cả bí ẩn về sinh mệnh và đủ loại con đường thăng hoa tiến hóa…

Đó là phiên bản hoàn mỹ của Hồng Lô Công mà hắn đang tu hành.

“Tạo Hóa Hồng Lô Công” chân chính!

“Vân Thủy Huyễn Mộng Công”, “Kỳ Huyền Chân Linh Biến”, “Thâu Thiên Hoán Nhật Quyết”…

Lý Phàm đã từng tu hành những công pháp có thể nói là tuyệt thế nổi bật.

Nhưng lúc này so với “Tạo Hóa Hồng Lô Công” mà hắn đạt được trong đầu thì tất cả đều thua kém không bằng, không đáng nhắc tới.

Lý Phàm say mê trong câu chữ tuyệt vời kia, dường như có thể nhìn thấy bí ẩn thiên địa chân chính thông qua môn công pháp này.

Thậm chí hắn còn có linh cảm rằng trong niên đại này còn không tồn tại các loại hạn chế tu hành giữa thiên địa. Chỉ cần công pháp này, ngay cả người vô dụng không hề có tư chất tu hành cũng có thể từng bước rèn luyện, tiến hóa, thăng hoa bản thân, từ đó cuối cùng siêu phàm thoát tục, đắc đạo thành tiên!

Huyền công đại đạo là gì? Chính pháp vô thượng là gì?

Là đây!

Thực sự được gọi hai chữ “Tạo hóa”.

Lý Phàm đọc như đói như khát, lĩnh hội “Tạo Hóa Hồng Lô Công”, trong lòng không thể ức chế vui vẻ.

Sáng nghe đạo, chiều chết cũng không hối tiếc!

Tâm thần hoàn toàn đắm chìm, ngay cả trở lại bên người Hứa Khắc lúc nào cũng không biết.

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc chờ đến lúc hắn lấy lại tinh thần thì Bạch tiên sinh đã biến mất không để lại dấu vết nào.

Ngự Thú tông trở nên hỗn loạn giống như những việc đã trải qua ở kiếp trước. Các đệ tử của Ngự Thú tông tận mắt nhìn thấy các bậc tiền bối của tông môn bị người tùy ý giết hại, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng.

Lúc này Hứa Khắc đang dẫn theo Lý Phàm, cẩn thận dè dặt né tránh cử chỉ điên cuồng của các sư huynh, cố gắng dựa vào sự chỉ dẫn của ngọc bài mà Lục Nhai đưa cho hắn, đi tìm Bạch tiên sinh.

Lý Phàm nhìn trộm tư duy của Hứa Khắc, hắn kinh ngạc phát hiện trong trí nhớ của Hứa Khắc lại hoàn toàn không có cảnh tượng hắn hóa thành Huyền Điểu, bay đến bên cạnh Bạch tiên sinh, sau đó đạt được chỉ bảo.

Suy nghĩ một chút, Lý Phàm lập tức hiểu rõ.

Thất phu vô tội, hoài bích có tội, “Tạo Hóa Hồng Lô Công” mà Bạch tiên sinh truyền lại có thể nói là công pháp vô thượng kỳ diệu. Nếu rơi vào trên người một yêu thú Trúc Cơ nho nhỏ là hắn, tất nhiên sẽ khiến người khác ham muốn.

Cho dù công pháp lại huyền bí thế nào, nếu không luyện ra thì cũng là phí công. Tất nhiên là Bạch tiên sinh đã cân nhắc đến điều này, cho nên mới tiện tay xóa toàn bộ ký ức của người vừa mới có mặt ở đây. Kể từ đó, Lý Phàm sẽ không vì môn công pháp này mà khiến bản thân gặp phải hoàn cảnh nguy hiểm, đồng thời có đầy đủ thời gian để có thể chậm rãi tu hành.

“Bạch tiên sinh suy nghĩ thật chu đáo!” Lý Phàm không khỏi xúc động nói.

Sau khi tận mắt nhìn thấy Bạch tiên sinh, bây giờ Lý Phàm có thể chắc chắn hắn tuyệt đối không phải là ‘Thiên Y’.

Không nói đến vẻ ngoài không hề tương tự, mà khí chất cũng khác biệt quá nhiều.

Vẻ đẹp của Bạch tiên sinh là kiểu chỉ cần nhìn thoáng qua thì sẽ khó có thể quên được. Quan trọng nhất, trong vô thức Bạch tiên sinh toát ra vẻ thân thiết, nhã nhặn, hoàn toàn không thể giả vờ được.

Khó lường và khác một trời một vực với vẻ uy nghiêm đáng sợ của ‘Thiên Y’.

Lý Phàm không khỏi thở dài một hơi.

“Đối phó với yêu thú đầy trời như giết gà giết chó; chỉ liếc nhìn ta một chút là đã hiểu rõ cách tu hành của ta, đồng thời đã cho ra đáp án cuối cùng của công pháp trong giây lát; sửa chữa ý thức của toàn bộ sinh linh ở đây dễ như trở bàn tay, có thể nói là công tham tạo hóa.”

“Thực lực của Bạch tiên sinh…” Kết hợp với những hành động hắn làm, Lý Phàm không khỏi nghĩ đến bốn chữ ‘Trường Sinh thiên tôn’.

“Trong nhận thức của bọn trẻ ở thành Ninh Viễn, Bạch tiên sinh chỉ là một người phàm. Bản thân Bạch tiên sinh cũng chính miệng thừa nhận điều này.”

“Trong khoảng thời gian ngắn, từ người phàm thành Hóa Thần chỉ trong nháy mắt. Lại từ Hóa Thần thành Trường Sinh.”

“Như vậy thì có vẻ như là theo như đám trẻ mồ côi trong thành Ninh Viễn, Bạch tiên sinh là người tốt nhất trên thế giới, người có y thuật lợi hại nhất, người đẹp mắt nhất, người nói chuyện dịu dàng nhất, người thông minh nhất…, có lẽ cũng chưa hẳn là lời nói bậy khoa trương.”

Bình Luận (0)
Comment