Trong lòng Lý Phàm không khỏi dao động.
Nhưng có một vấn đề lập tức nối gót.
Hiện tại mấy ngàn năm sau, Bạch tiên sinh lại đi đâu?
Là một trong hai vị ngoài ba vị thiên tôn là ‘Nhất Tâm’, ‘Vô Ưu’, ‘Chân Thực’ của Ngũ Lão hội?
Lý Phàm cảm thấy không giống lắm. Tác phong làm việc của Ngũ Lão hội có thể nói là hoàn toàn không hợp với Bạch tiên sinh.
Trong Vạn Tiên Minh à?
Nghe nói vị Đông Cực thiên tôn kia sáng tạo ra ‘tịnh thể linh trì trận pháp’, trợ giúp người phàm xua đuổi chướng khí trong cơ thể, đúng là có chút bóng dáng của Bạch tiên sinh. Có thể là vị Đông Cực thiên tôn này chỉ xuất hiện trong truyền thuyết mà thôi. Thậm chí Lý Phàm cũng chỉ trông thấy trong sách ngẫu nhiên nhắc đến lúc hắn tìm đọc sách cổ.
Chỉ sợ đa số tuyệt đối tu sĩ Vạn Tiên Minh cũng không rõ lắm sự tồn tại của vị này.
Nếu như Bạch tiên sinh còn sống, tất nhiên sẽ không vô danh như vậy.
Cũng hoặc là, Bạch tiên sinh giống Truyền Pháp thiên tôn ở kiếp trước, thành công thoát khỏi trói buộc của Huyền Hoàng giới? Phá giới rời đi?
Hoặc là…
Bạch tiên sinh đã chết rồi?
Chỉ suy nghĩ vậy, Lý Phàm lắc đầu, vứt bỏ ý nghĩ này ra sau đầu.
Hắn thực sự rất khó tin tưởng một người có tài năng xuất chúng và vẻ đẹp đáng kinh ngạc giống như Bạch tiên sinh sẽ dễ dàng chết như vậy.
Lý Phàm nằm trong tóc của Hứa Khắc, suy nghĩ rối ren, đồng thời vận chuyển “Tạo Hóa Hồng Lô Công” một cách tự nhiên.
Theo Lý Phàm tự mình suy nghĩ ra, thô bạo tấn công mật tàng trong cơ thể, sau đó lúc lực mật tàng tràn ra thì nhân cơ hội cướp lấy lực mật tàng để dùng cho việc tu hành khác nhau.
Sau khi trải qua Hồng Lô Công mà Bạch tiên sinh cải tiến, trải qua Thiên Nhân cảm ứng chi thuật, hỏa lò lớn từ thiên địa này đã gợi lên cộng hưởng của hỏa lò trong thân thể.
Dưới sự kết hợp giữa trời và người, có thể tùy ý điều động lực mật tàng để cải tạo và tu hành.
Đồng thời còn thúc đẩy hỏa lò trong thân thể diễn biến theo phương hướng hỏa lò thiên địa. Đúng là ảo diệu vô tận, huyền bí không thôi.
Mỗi một khoảnh khắc tu luyện, Lý Phàm đều cảm thấy Huyền Điểu mà mình bám người vào đang xảy ra lột xác.
Mà người đánh thức hắn khỏi quá trình tu luyện tuyệt vời không thể tả này, hiển nhiên lại là vị đệ tử Ngự Thú tông có gương mặt khó ưa, Tống Dương.
Hắn vẫn có ý xấu không ngừng với ‘Thiên Mệnh Huyền Điểu’ là Lý Phàm.
Sau khi mưu đồ một hồi trước đó thất bại, lần này hắn ngóc đầu trở lại. Đồng thời tiêu hết cả tiền vốn, mượn một con ‘Mặc Tiên Hổ’ Kim Đan kỳ giúp đỡ. Thề phải cướp Lý Phàm đi.
Mặc Tiên Hổ gào thét để diễu võ dương oai, Lý Phàm bị hắn quấy rầy, trong lòng vô cùng khó chịu.
Trong cơ thể giống như hỏa lò bùng nổ, lực mật tàng trào dâng.
Lý Phàm bay đến giữa không trung, thân thể giãn nở, trong chớp mắt từ một con chim nho nhỏ lớn chỉ bằng bàn tay biến thành một con yêu thú hung ác sải rộng đôi cánh ba thước, lớn hơn Mặc Tiên Hổ gấp hai gấp ba lần.
Lý Phàm dùng vuốt bắt lấy Mặc Tiên Hổ như vồ con gà con.
Không đợi nó vùng vẫy, trong miệng toát ra ánh sáng huyền bí mờ ảo, từ đó sinh ra lực hút, Lý Phàm nuốt chửng Mặc Tiên Hổ.
Hứa Khắc lập tức trợn mắt há hốc mồm.
Mà Tống Dương lại giống như bị dọa sợ mất hồn mất vía, chạy trốn trườn bò điên cuồng.
Trong không khí còn thoang thoảng mùi khai mơ hồ.
Lý Phàm lạnh lùng hừ, cũng khinh thường đuổi theo.
Hắn thu hồi lực mật tàng, lại biến về kích thước ban đầu, trở lại trên đầu Hứa Khắc.
Dường như mạnh mẽ biến thân khiến thân thể hơi hao tổn. Nhưng mà thân thể giống như hỏa lò, luyện hóa Mặc Tiên Hổ bị hắn nuốt chửng thành năng lượng tinh túy.
Hơi thở ấm áp tràn đầy cả người, Lý Phàm chợt cảm thấy mệt mỏi.
Sau đó không thể kiềm chế nổi mà mê man rồi ngủ thiếp đi.
Chỉ để lại Hứa Khắc với gương mặt tràn đầy vẻ không dám tin, vươn hai tay chạm vào Lý Phàm, đứng đờ người ra.
Trong Thiên Huyền Kính.
Lý Phàm ngơ ngác ngồi, vẻ mặt hoảng hốt.
Tuy đã sớm biết vật phẩm và tri thức thu được trong Vẫn Tiên cảnh, chỉ có giải quyết tâm nguyện mới có thể mang về.
Nhưng lần này khi hắn trở về thế giới hiện thực, thực sự không thể nhớ nổi một chữ trong ‘Tạo Hóa Hỏa Lò Công’ mà Bạch tiên sinh truyền thụ.
Lý Phàm vẫn có chút buồn sầu.
Từng ra biển lớn thì nước sông hồ khó gọi là nước.
Chính vì đã tự mình thể nghiệm đủ loại huyền kỳ của Vô Thượng Đạo Pháp, Lý Phàm mới càng khó tiếp nhận những công pháp sứt sẹo mà mình sáng tạo ra.
Chênh lệch quá lớn, giống như ngôi sao trên trời và cỏ cây dưới đất.
Sự tương phản mãnh liệt làm cho tâm trạng Lý Phàm không khỏi có chút mất cân bằng.
Nhất là từng ôm tòa bảo sơn, trong nháy mắt liền tan thành mây khói, không bao giờ gặp lại.
Dù tâm chí của Lý Phàm khác với người thường thì giờ cũng trở nên có chút buồn bã mất mát.
“Bạch tiên sinh, Tạo Hóa Hỏa Lò Công...”
“Ta có thể thử nghiệm vô hạn, nhất định một ngày có thể mang môn chân công này về.”
Qua hồi lâu, Lý Phàm hít sâu một hơi mới chậm rãi đè nén cảm xúc tiêu cực trong lòng.
Căn cứ vào kinh nghiệm trong ‘Ninh Viễn Thủ Thọ Quả’, muốn mang vật phẩm ra, nhất định phải hoàn thành chấp niệm của người sở hữu vật phẩm.
Chấp niệm của Bạch tiên sinh là gì?
Đối với Lý Phàm hiện tại, Bạch tiên sinh còn quá thần bí. Sau này chỉ có thể từ từ thử nghiệm không ngừng.