Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 683 - Chương 683. Tiên Minh Có Chuột Lớn

Chương 683. Tiên Minh có chuột lớn Chương 683. Tiên Minh có chuột lớn

“Mà nếu chúng ta sớm nuốt hết phần lớn số lượng Phổ Hiền Chân Diệp trên thị trường, ngược lại ép đối phương...”

“Sợ là không phải có thể nhẹ nhàng thu lợi gấp mấy lần đâu!”

“Diệu!” Nghĩ thông suốt các mấu chốt trong đó, Tiêu Tu Viễn thình lình vỗ đùi, không khỏi cảm thán nói.

“Tiêu đạo hữu không hổ là thiên tài làm ăn!” Lý Phàm gật đầu tán dương.

Không để lời nịnh nọt của Lý Phàm trong lòng, vẻ mặt Tiêu Tu Viễn biến ảo, cau mày cẩn thận suy nghĩ.

Vẻ phấn chấn trên mặt lại dần biến mất, hắn lắc đầu nói: “Ý tưởng của đạo hữu quả thực tuyệt diệu, nhưng hình như quá mức lý tưởng hóa.”

“Nếu lúc đối phương mượn nợ Phổ Hiền Chân Diệp, trong khế thư ký kết có điều khoản có thể dùng độ cống hiến đồng giá hoàn trả thì sao?”

“Nếu đối phương liều phản phệ của bội ước cũng không muốn lần nữa mua về Phổ Hiền Chân Diệp thì sao?”

“Nhân tố không thể khống chế quá nhiều, mạo hiểm quá cao.”

Lý Phàm hơi xem thường nói: “Trên đời há có chuyện làm ăn nào không nguy hiểm? So sánh với lợi nhuận nó có thể thu được, ta cho rằng đáng để thử một lần.”

Vẻ mặt Tiêu Tu Viễn hơi động, đang muốn nói tiếp lại nghe Lý Phàm nói: “Huống chi, ta cho rằng, cho dù đối phương từ bỏ đấu sức với chúng ta, chủ động rút lui, chúng ta thu mua lượng lớn Phổ Hiền Chân Diệp cũng là lời nhiều lỗ ít.”

“Đạo hữu sao lại nói ra lời này?” Tiêu Tu Viễn nhướn mày, có phần không tin hỏi.

Khóe miệng Lý Phàm lộ ra nụ cười, vươn ngón trỏ tay phải.

Sau nháy mắt, một viên xúc xắc hai mươi mặt trong suốt sáng long lanh trống rỗng hiện lên trên đó.

Trong lúc không ngừng nhanh chóng xoay tròn, chiếu ra rất nhiều hình ảnh vỡ nát.

Sững sờ trong chốc lát, Tiêu Tu Viễn đã nhận ra bảo vật trong tay Lý Phàm, hoảng sợ nói: “Xúc xắc Thiên Địa Càn Khôn?!”

Đang định nhìn kỹ hình ảnh trên xúc xắc, Lý Phàm lại tức khắc thu hồi nó.

“Việc này trải qua thôi diễn của ta hẳn tám chín phần mười.” Lý Phàm nghiêm mặt nói.

Tiêu Tu Viễn nhìn dáng vẻ tràn đầy tự tin của Lý Phàm cũng không nhịn được trở nên thoáng do dự.

“Đợi ta tìm hiểu thêm đã.” Nói xong, khôi lỗi trước mặt Lý Phàm như mất ý thức khống chế chính, hoàn toàn yên tĩnh lại.

Lý Phàm cũng không vội, đứng lặng một bên kiên nhẫn chờ đợi.

Lần chờ này là một ngày một đêm.

Sau khi sinh cơ lần nữa buông xuống trên người Tiêu Tu Viễn, hắn choàng mở mắt, mặt lộ vẻ vui mừng: “Có hi vọng!”

“Ồ? Đạo hữu nghe ngóng được gì rồi?” Lý Phàm nổi lên hứng thú hỏi.

Tiêu Tu Viễn tới gần, thấp giọng: “Theo tin tức đáng tin cậy, người thao túng giá cả Phổ Hiền Chân Diệp phía sau là mấy tu sĩ Hóa Thần lấy Đàm Đài Xán của châu Thiên Xu cầm đầu.”

“Bối cảnh của bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều có thể nhấc lên chút ít quan hệ với tổng bộ Vạn Tiên Minh.”

“Mà Hiền Minh Biện Chân phù các nơi sử dụng cơ bản đều là do bọn họ lũng đoạn.”

“Đàm Đài Xán...” Họ này quá mức đặc biệt làm cho Lý Phàm không khỏi nhớ tới thiên tài Trận Đạo chết bất đắc kỳ tử ở đời trước, Đàm Đài Thao.

“Chẳng lẽ là cùng một gia tộc?” Lý Phàm thầm nghĩ trong lòng, trên mặt lại bất động thanh sắc, tiếp tục nghe.

Tiêu Tu Viễn thao thao bất tuyệt: “Sự thật có chút sai lệch với suy đoán của chúng ta. Bởi vì nắm giữ dây chuyền sản xuất Hiền Minh Biện Chân phù, trên tay những người này tồn đọng lượng lớn Phổ Hiền Chân Diệp.”

“Số lượng Hiền Minh Biện Chân phù Vạn Tiên Minh thu hàng năm có hạn, thu lợi quá chậm. Thế là đám người này bèn nổi lên ý xấu.”

“Một số người trong bọn họ lấy một phần Phổ Hiền Chân Diệp nắm giữ trong tay làm thế chấp, vay ‘Thanh Phong đường’ lượng lớn độ cống hiến.”

“Đồng thời những người còn lại thì ngược lại mượn nợ Thanh Phong đường Phổ Hiền Chân Diệp.”

“Vừa đi vừa về, Phổ Hiền Chân Diệp lại về tới trên tay mình. Đồng thời do chênh lệch tỷ giá thu được độ cống hiến ngang giá.”

...

Lý Phàm nghe vậy bèn nhăn mặt cắt ngang lời Tiêu Tu Viễn: “Ta nhớ là lãi của Thanh Phong đường này cũng đâu thấp? Bọn họ làm như thế lại có thể thu lợi bao nhiêu? Hơn nữa, độ cống hiến tới tay, vì sao bọn họ lại muốn vẽ vời cho thêm chuyện, lại vay ra Phổ Hiền Chân Diệp?”

Tiêu Tu Viễn mỉm cười nói: “Đây chính là vì sao ta nói có cơ hội có thể lợi dụng.”

“Bởi vì trên danh nghĩa thực tế, những Phổ Hiền Chân Diệp này là tài sản thuộc về Vạn Tiên Minh.”

“Chuyện Hiền Minh Biện Chân phù liên quan tới cơ mật của Vạn Tiên Minh, tự nhiên phải áp dụng biện pháp quản khống.”

“Đám người Đàm Đài Xán chẳng qua là nhờ bối cảnh sau lưng từng người nhận được chức vị phụ trách chế tạo Hiền Minh Biện Chân phù mà thôi.”

“Thường cách một thời gian, tổng bộ Vạn Tiên Minh đều sẽ phái người kiểm tra theo thường lệ.”

“Tuy nói có quan hệ nội bộ, có thể biết trước tin tức. Song công tác mặt ngoài vẫn phải làm, ít nhất sổ sách mặt ngoài không thể thâm hụt quá nhiều.”

Tiêu Tu Viễn khẽ hừ một tiếng, trong mắt lóe lên một tia khinh thường: “Cho dù nghiệp vụ này đã béo bở đến mức dọa người, bọn họ vẫn không vừa lòng.”

“Tự tiện lấy đồ thế chấp đổi lấy độ cống hiến kếch xù, bẩy cán cân thăng bằng, gây sóng gió trong thị trường.”

“Mà sau lưng đám người này đều có bối cảnh thâm hậu, tin tức linh thông. Vì thế thuận buồm xuôi gió, thu lợi rất nhiều. Chút tiền lãi Thanh Phong đường còn chẳng đáng cho bọn họ để vào mắt.”

“Không nói cái khác, chỉ nói Phổ Hiền Chân Diệp này, gần như hàng tồn trong cả Vạn Tiên Minh đều nằm trong tay bọn họ. Thao túng giá cả tăng lên còn không phải dễ như trở bàn tay? Thu hoạch tu sĩ không rõ ràng cho lắm căn bản không nói chơi.”

Bình Luận (0)
Comment