Lý Phàm chầm chậm gật đầu, hiểu được thủ đoạn hành sự của đám người Đàm Đài Xán.
Nói trắng ra cũng chính là dùng vật tư chiến lược của Vạn Tiên Minh đổi lấy độ cống hiến.
Sau đó thông qua tin tức nội bộ mua thấp bán cao, kiếm lời chênh lệch tỷ giá, kiếm lời cho bản thân.
“Tội danh như thế không nhỏ đâu. Tiêu đạo hữu có thể tìm hiểu rõ ràng chuyện này như vậy, năng lực thật đúng là sắp thông thiên rồi!” Lý Phàm lấy lại tinh thần, chậc chậc tán dương.
Tiêu Tu Viễn xua tay: “Cũng là những người này thực sự không coi ai ra gì, quá mức phách lối! Không chỉ không bảo mật nghiêm ngặt còn coi những chuyện này như vốn liếng để khoác lác. Bởi vậy ta mới có thể biết.”
“Nếu không chuyện tư mật như vậy, ta lại làm sao có thể biết!”
Lý Phàm mỉm cười, không rối rắm ở mặt này nữa mà cùng Tiêu Tu Viễn thảo luận tính khả thi của việc đánh lén đám người Đàm Đài Xán.
“Cứ như vậy, băn khoăn của ta lúc trước cũng không thành vấn đề rồi.”
“Bất kể thế nào, bọn họ đều ắt phải thu hồi Phổ Hiền Chân Diệp. Dù là táng gia bại sản cũng nhất định phải làm vậy.”
“Nếu không một khi sự việc bại lộ, dù là chỗ dựa sau lưng bọn họ đều không giữ được bọn họ.”
“Đến lúc đó thì không chỉ là vấn đề phá sản nữa. Thân tử đạo tiêu đều là kết quả cầu còn không được.”
Mặt Tiêu Tu Viễn lộ ra hàn quang, như chém đinh chặt sắt nói.
“Hay!” Lý Phàm vỗ tay, trên mặt mang vẻ tán thành.
“Điều lo lắng duy nhất là, hai người chúng ta thế đơn lực bạc, chưa chắc là đối thủ của đối phương.”
“Nếu như không thể một kích giết địch, đối phương kịp thời phản ứng, mưu tính của chúng ta sợ rằng sẽ phải thất bại.”
Tiêu Tu Viễn bỗng nói.
“Đây chính là lúc ngàn vạn khôi lỗi của đạo hữu ngươi phát huy tác dụng.”
Lý Phàm cười thần bí, thấp giọng thì thầm một hồi.
Tiêu Tu Viễn nghe vậy mắt chợt sáng lên, gật đầu lia lịa.
Vào lúc đó, trong thành trì trấn thủ của Vạn Tiên Minh, trong di tích tông môn ở các nơi hoang vu dã ngoại.
Vô số khuôn mặt giống nhau bắt đầu kể lại chuyện xưa cho người bên cạnh.
Nhân vật chính trong chuyện xưa là một tu sĩ Thiên Cơ tông thượng cổ ngủ say ngàn năm vừa tỉnh lại.
Người này có bí thuật thôi diễn của Thiên Cơ tông, tay cầm chí bảo ‘Thiên Địa Càn Khôn Đầu’, có thể thông âm dương, hiểu tạo hóa.
Còn có thể khám phá thời gian, dự báo tương lai.
Nếu có thể nhận được chỉ điểm của hắn, đủ loại cơ duyên có thể nói là dễ như trở bàn tay.
Không nhắc tới nghịch thiên sửa mệnh, một đêm phất nhanh nhất định là chuyện bình thường.
Hà Chính Hạo biển Tùng Vân là một ví dụ sống.
Nếu như không tin, hỏi thăm là biết!
Tóm lại, trong miêu tả của Tiêu Tu Viễn thổi phồng Lý Phàm đến mức vô cùng kỳ diệu, có thể so với đại năng thông thiên thượng cổ.
Lời khoa trương như thế, phần lớn tu sĩ dĩ nhiên không tin.
Lắc đầu, chỉ coi như lại là tiên nhị đại nhà nào tạo thế cho danh hiệu của bản thân, cố ý giở thủ đoạn bịp bợm.
Nhưng vẫn có một phần nhỏ cực ít tu sĩ có hứng thú với Lý Phàm.
Bọn họ dồn dập hỏi thăm Tiêu Tu Viễn tình huống cụ thể.
Tiêu Tu Viễn lúc này lại ngậm miệng không nói.
Lòng hiếu kỳ đã bị gợi lên sao lại có thể tuỳ tiện dập tắt? Trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, rất nhiều tu sĩ phát động dò hỏi hảo hữu ở biển Tùng Vân.
Bọn họ kinh ngạc phát hiện, có lẽ chuyện này không phải lời nói bậy nói bạ giả dối gì cả.
Trong biển Tùng Vân thật sự có một đám tu sĩ dựa vào chỉ điểm của Lý Phàm kiếm lời lớn.
Không liên lạc được với Lý Phàm, cho nên bọn họ bèn lấy lui mà cầu tìm đến Hà Chính Hạo và tu sĩ tham gia lần trưng mộ đầu tiên của Lý Phàm.
Lúc này Hà Chính Hạo có chút không rõ, vô số tin tức dò hỏi không ngừng hiện lên khiến hắn không biết làm sao.
Chỉ đành trả lời theo bản năng.
Tu sĩ tham gia trưng mộ còn lại đều là như thế.
Sau đó tin tức nhận được xác minh.
Có người thất vọng vì kỳ trưng mộ đầu tiên chỉ có vỏn vẹn hai mươi vạn độ cống hiến.
Mà đây nhìn qua rõ ràng là trò lừa gạt cũ rích phá tường đông xây tường tây, đổi lại bản thân bọn họ cũng có thể tuỳ tiện làm được.
Mà có người sau khi nghiên cứu danh sách tu sĩ tham gia trưng mộ lại mừng thầm, cho rằng mình đã tìm được cơ duyên hiếm thấy.
Bởi vì bọn họ phát hiện, trong danh sách có một tu sĩ tên là Chu Bằng.
Mà Chu Bằng này mặc dù tu vi không cao. Nhưng lại có không ít quan hệ với Công Tôn trưởng lão Thiên Cơ đường biển Tùng Vân.
Danh tiếng của Công Tôn Khải Huyền, dù là tu sĩ bên ngoài biển Tùng Vân cũng có nghe qua.
Nếu như Lý Phàm này thật sự là tên lừa đảo, Chu Bằng sẽ ngu ngốc mắc lừa ư?
Nhìn từ việc mỗi lần Chu Bằng tham gia trưng mộ đều gần như cược hết cả gia sản của mình, tu sĩ Thiên Cơ tông thượng cổ này sợ là quả thực không đơn giản!
Thế là, sau khi lại trải qua một vòng sàng lọc, tuy số lượng tu sĩ hỏi thăm phương thức liên lạc của Lý Phàm đã giảm bớt.
Nhưng lại càng thêm nhiệt tình.
Trong Thiên Lý Đường, nghe tin tức phản hồi Tiêu Tu Viễn truyền đến, Lý Phàm như Lã Vọng buông cần, mặt không đổi sắc.
Cứ vậy tùy ý để dư luận lên men hơn mười ngày, lúc độ thảo luận của công chúng đối với Lý Phàm dần bắt đầu giảm xuống.
“Tiêu đạo hữu, xem ra có thể bắt đầu bước tiếp theo của kế hoạch.” Lý Phàm trầm giọng nói.