Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 691 - Chương 691. Chương 691: Huyền Võng Lộ Tranh Vanh

Chương 691. Chương 691: Huyền Võng lộ tranh vanh Chương 691. Chương 691: Huyền Võng lộ tranh vanh

Dường như có cảnh tượng gì đó đang sắp thành hình ở phía trên.

Vẽ tranh bằng vẩy mực dường như cực kỳ tiêu hao thể lực, Công Tôn Khải Huyền vốn đã có chút ốm yếu.

Trong quá trình thôi diễn, lại càng trở nên suy yếu hơn.

Trên lưng giống như đeo vật gì nặng, từng tấc từng tấc đè thân thể của hắn còng xuống.

Mà động tác vẽ của hắn cũng trở nên càng ngày càng chậm.

Cuối cùng khi cảnh tượng trong tranh sắp thấy rõ, ngón tay của Công Tôn Khải Huyền run rẩy kịch liệt.

Giống như gặp phải lực cản cực lớn, bất kể thế nào thì một bút cuối cùng này cũng không thể hạ xuống.

Trên mặt Công Tôn Khải Huyền hiện lên một vẻ tàn bạo.

Hắn khẽ cắn đầu lưỡi, phun ra một búng máu tươi.

Lúc máu tươi phun lên không trung, hai tay nắm chặt dùng sức nện xuống.

Lấy máu làm mực, lấy quyền làm bút, vẽ xong bức tranh này.

Khi một đám tu sĩ trong Diễn Võ đường, cùng với bản thân Công Tôn Khải Huyền đều nhìn về phía bức tranh.

Muốn muốn nhìn rõ nội dung của nó...

Một ánh sáng xanh lục rực rỡ chói mắt chợt trào ra từ trong bức tranh.

Trong lúc nhấn chìm bức tranh, còn cuốn trôi bốn phương tám hướng.

Người đầu tiên bị tấn công chính là Công Tôn Khải Huyền.

Vốn ép buộc thôi diễn cũng đã tiêu tốn phần lớn thể lực của hắn.

Giờ phút này đối mặt với sự tập kích của ánh sáng xanh lục mà không kịp đề phòng, hắn căn bản vô lực né tránh, bị đánh trực diện.

“A!”

Công Tôn Khải Huyền phát ra một tiếng kêu thảm thiết, thân thể trong nháy mắt hòa tan trong ánh sáng xanh lục.

Chỉ còn lại một vệt mực trôi đi rất xa, không biết về phương nào.

“Nguy rồi, Thiên Cơ phản phệ?”

“Công Tôn trưởng lão?”

...

Cảnh tượng bất thình lình này làm cho các tu sĩ trong Diễn Võ đường vô cùng khiếp sợ.

Nhưng ngay sau đó, bọn họ liền cảm thấy tự lo cho mình còn không xong.

Ánh sáng xanh lục như thủy triều lan tràn ra phía ngoài, những nơi nó đi đi qua, tất cả vật nhiễm đều bị đồng hóa.

Từng tảng đá to hình thù kỳ quái, ngay cả sinh linh phía trên đều giống như băng tuyết hòa vào nước, biến mất không tăm tích.

Tu sĩ áo đen đột nhiên biến sắc, cố gắng ngăn cản ánh sáng xanh lục lan tràn.

Nhưng là ánh sáng xanh lục chói lóa này không biết từ đâu mà lên, dĩ nhiên không thể ngăn cản.

Vì thế cũng bị ép rút lui.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cuộc xét xử công khai đã biến thành một cuộc đua xem ai có thể chạy nhanh hơn.

Vô số tu sĩ than khóc, khung cảnh càng thêm hỗn loạn đáng sợ.

Từ lúc nhìn thấy ánh sáng xanh lục vô cùng quen thuộc hiện ra trong bức tranh thôi diễn của Công Tôn Khải Huyền, Lý Phàm liền cảm thấy không ổn.

Tuy rằng không biết xảy ra biến cố gì, vì sao thôi diễn của Công Tôn Khải Huyền lại dẫn động năng lượng ‘Huyền Võng’ chưa xuất thế.

Nhưng điều đó cũng không ngăn được Lý Phàm bỏ chạy từ sớm.

Khi các tu sĩ vô cùng hoảng hốt chạy ra khỏi Diễn Võ đường.

Những thay đổi kỳ lạ trong Diễn Võ đường của đảo Vạn Tiên nhanh chóng thu hút sự chú ý của các tu sĩ khác trên đảo.

Tòa kiến trúc vốn nguy nga đồ sộ, bỗng nhiên trở nên rung chuyển.

Sau đó ầm ầm sụp đổ trong những cơn chấn động không ngừng.

Nhìn thấy ánh sáng xanh lục vẫn muốn tiếp tục lan tràn ra ngoài, một đường hồng quang từ chân trời giáng xuống, trong nháy mắt đáp xuống trên đảo Vạn Tiên.

Vô số hoa văn trong suốt dâng lên từ trong hồng quang, hình thành một tấm lưới lớn bắt lấy ánh sáng xanh lục tỏa ra bốn phía.

Một cuộc khủng hoảng biến mất vô hình.

Lý Phàm trà trộn trong đám người cũng khẽ cúi đầu xuống.

Chỉ vì người tới chính là trận pháp sư đứng đầu Sách Trận đường của Vạn Tiên Minh, Lục Khê Thiền!

Lục Khê Thiền nhíu mày nhìn Diễn Võ đường trên đảo Vạn Tiên đã hóa thành hư vô.

Sợi chỉ xanh nhè nhẹ hiện lên quấn quanh đầu ngón tay.

Nàng nhìn chằm chằm ánh sáng xanh lục quen thuộc mà xa lạ này, trong mắt hiện lên một vẻ kinh ngạc.

Tuy biển Tùng Vân hẻo lánh, không có mấy tu sĩ biết thân phận của Lục Khê Thiền.

Nhưng dưới uy áp, nàng không nói lời nào, đảo Vạn Tiên cũng im lặng không một tiếng động.

Các tu sĩ không dám nhìn thẳng dáng người của nàng, chỉ cúi đầu cụp mắt giống như Lý Phàm.

Đồng thời ở trong lòng suy đoán thân phận của vị nữ tu này.

Cuối cùng, có hai bóng dáng bay ra từ Bố Chính đường trung ương trên đảo, tiến lên nghênh đón.

Một nam một nữ, chính là Tử Vân và Hồng Hi, hai vị tiên quân Hóa Thần duy nhất ở biển Tùng Vân.

“Bái kiến Lục thủ tịch!”

Bọn họ đồng loạt khom người hành lễ, vẻ mặt có chút khẩn trương.

Có thể làm cho hai người đứng đầu biển Tùng Vân thận trọng như thế, chắc chắn là đại nhân vật khó lường!

Trong lòng các tu sĩ đang cúi đầu khom người lúc này đều khiếp sợ, đồng thời cũng tràn ngập tò mò.

Tất cả đều âm thầm suy đoán, tại sao một sự tồn tại tới đẳng cấp như Lục thủ tịch lại đến nơi biên giới như biển Tùng Vân.

Chẳng lẽ chính là vì ánh sáng xanh lục xuất hiện một cách khó hiểu này?

“Không cần đa lễ, giải quyết chính sự quan trọng hơn.”

Lục Khê Thiền liếc nhìn các tu sĩ dưới đảo Vạn Tiên, lạnh lùng nói: “Lập tức phong tỏa đảo Vạn Tiên. Không có mệnh lệnh của ta, bất kỳ kẻ nào cũng không được rời đi.”

Nói xong, nàng chỉ tay lên bầu trời.

Đường hoa văn trong suốt trải dọc theo trung tâm, nhanh chóng bao phủ cả hòn đảo.

Bình Luận (0)
Comment