Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 694 - Chương 694. Chương 694: Ngũ Lão Hội Vào Cuộc

Chương 694. Chương 694: Ngũ Lão hội vào cuộc Chương 694. Chương 694: Ngũ Lão hội vào cuộc

“Giao dịch hoàn thành, ngươi tiếp tục ẩn núp. Nếu có tình huống đặc biệt, ta sẽ liên lạc lại với ngươi.” Tuy đã vô cùng khắc chế, nhưng Lý Phàm vẫn nghe được một chút hoảng sợ từ trong bức vẽ của Mặt người.

Tảng đá vỡ hóa thành bột mịn, liên lạc bị gián đoạn.

“Chu Thanh Ngang” vẫn tỏ ra bối rối trở về đảo Thái An.

Mãi cho đến chỗ sâu không người trong đại trận hộ đảo, hắn mới khôi phục như thường.

“Có Ngũ Lão hội cản trở, đời này cho dù Vạn Tiên Minh muốn thành lập Thiên Huyền Tỏa Linh Trận, e rằng cũng lực bất tòng tâm.”

“Sự tình cụ thể sẽ phát triển như thế nào, còn phải quan sát một chút.”

Lý Phàm nheo hai mắt lại, lực chú ý trở về bên bản tôn trên đảo Vạn Tiên.

Trải qua một thời gian điều tra, Lý Phàm được thả ra khỏi phòng tối nhỏ.

Lời khai của hắn giống như các tu sĩ còn sống sót lúc đó, cũng không có gì bất thường.

Tinh lực chủ yếu của Tiên Minh là đặt trên người Công Tôn Khải Huyền không rõ tung tích.

Chính thôi diễn của hắn đã kích hoạt ánh sáng xanh lục đáng sợ kia.

Tuy rằng Lý Phàm thôi diễn ra chút kết quả trước tiên, nhưng xét theo động tĩnh thực tế, hiển nhiên năng lực thôi diễn của Công Tôn Khải Huyền vượt trội hơn một bậc.

Làm rõ ràng rốt cuộc hắn lúc ấy nhìn thấy cái gì đã trở thành chuyện quan trọng nhất lúc này.

Đảo Vạn Tiên vẫn đang trong tình trạng phong tỏa.

Tuy nhiên những tu sĩ tiếp nhận thẩm vấn có thể hoạt động tự do ở trên đảo sau khí ký kết hiệp nghỉ bảo mật hiệp nghị.

Tuy rằng không thể đề cập cụ thể chuyện xảy ra ngày đó, nhưng năng lực thôi diễn thần kỳ của Lý Phàm đã được thể hiện vô cùng rõ ràng trong sự kiện giá cả Phổ Hiền Chân Diệp tăng vọt cùng với dị biến ở Diễn Võ đường.

Kết quả là xung quanh Lý Phàm có thêm rất nhiều tu sĩ lôi kéo làm quen.

Không thể tiến vào Thiên Huyền Kính, vì yên tĩnh, Lý Phàm đành phải đến Thiên Lý đường để tránh né.

Thiên Lý đường vẫn chưa mở buôn bán kể từ ngày bị người chặn cửa, cửa lớn đóng chặt.

Lý Phàm vẫn thông qua mật đạo lúc trước mới có thể trở về lần nữa.

Tiến vào bên trong cửa hàng, Lý Phàm phát hiện tuy rằng Tiêu Tu Viễn ở bên trong.

Nhưng vẻ mặt đờ đẫn, hai mắt vô thần.

Mặc cho Lý Phàm gọi như thế nào, hắn cũng không có bất kỳ phản ứng.

Thật giống như trạng thái của khôi lỗi khi bị mất kiểm soát ở kiếp trước bởi vì Hóa Đạo Thạch vỡ nát.

Thậm chí lần này còn nghiêm trọng hơn vài phần.

Lý Phàm cẩn thận quan sát một lát như có điều suy nghĩ.

“Hẳn là lệnh phong tỏa của Lục Khê Thiền khiến khôi lỗi và bản thể mất liên lạc.”

“Thủ đoạn của thủ tịch Sách Trận đường quả nhiên không tầm thường.”

“Nhưng mà nàng không ngờ trên đời còn có thần công như ‘Kỳ Huyền Chân Linh Biến’.”

Trong lòng Lý Phàm không khỏi có chút đắc ý.

Dù sao cũng không có chuyện gì, bắt đầu đi dạo trong Thiên Lý đường không người.

Tiêu Tu Viễn thân hóa muôn vàn khôi lỗi, cứ thế đơn độc một mình chống đỡ tổ chức thương nghiệp khổng lồ ‘Thiên Lý đường’ trải rộng khắp nơi Vạn Tiên Minh.

Trong các di tích, ở nơi hoang dã không một bóng người có thể đều sẽ có bóng dáng của hắn.

Thậm chí có thể lấy lực lượng bản thân khuấy động mưa gió Huyền Hoàng giới.

Rất có mùi lấy thương nhập đạo.

Nhưng vận mệnh của người này dường như không tốt lắm.

Ngoài miệng nói chưa bao giờ làm mua bán lỗ vốn, nhưng nhìn từ những chuyện trải qua khi Lý Phàm tiếp xúc với hắn, Tiêu Tu Viễn làm mua bán lại hình như thường xuyên bị lỗ vốn.

Bất kể là mới đầu khi kết bạn với hắn, hắn trữ hàng lượng lớn Tàng Hình phù, kết quả bởi vì Ngũ Hành đại động thiên dẫn tới giá Tàng Hình phù sụt giảm.

Vẫn là sau đó vất vả khai quật ra được một ít Dược Vương đỉnh, chỉ cần chờ đến khi Dược Vương chân đỉnh trở về, hắn chắc chắn có thể kiếm đầy bồn đầy bát.

Nhưng hắn lại giống như trời sinh không mệnh đó, sớm lấy giá rẻ bán ra những Tiểu Dược Vương đỉnh này.

“Có lẽ đúng là chưa từng lỗ vốn, chỉ là hình như mỗi lần đều lỡ mất dịp tốt khi cơ hội phát tài đến.”

“Dù là đời trước cùng làm cái của cỏ Linh Vụ, cuối cùng cũng vì một tia tham niệm của hắn mà thu tay quá chậm, tài phú kếch xù tới tay nháy mắt biến thành hư ảo.”

“Chỉ có đời này hắn mới thật sự thu lợi rỉnh túi. Cũng không biết trên người hắn có thể xảy ra biến hóa gì đó không.”

Lý Phàm vừa nghĩ vừa cẩn thận quan sát đồ vật Tiêu Tu Viễn bày trên kệ hàng, xem có thể lại tìm được vật phẩm linh tinh như Tiểu Dược Vương đỉnh, kiếm món lời nho nhỏ được không.

Đồ vật trên kệ hàng rất lộn xộn, các kiểu bùa chú, trận đồ, đan dược, cái gì cần có đều có.

Lý Phàm cường điệu chú ý những nhìn qua vật phẩm phần lớn đều có chút niên đại.

Phần lớn chúng nó tàn phá bất kham, tràn ngập dấu vết lịch sử.

Tranh cuốn, đủ loại vật trang trí, pháp khí không biết tên nhưng đã hoàn toàn không có linh khí sót lại.

Ánh mắt Lý Phàm đảo qua từng món.

Chợt dừng lại trên một bức cổ họa.

Vẻ mặt trở nên có phần nghiêm trọng, Lý Phàm gỡ tranh cuốn xuống, từ từ mở ra.

Không phải bản thân bức tranh này có chỗ nào đặc biệt, mà là nội dung trên tranh hấp dẫn sự chú ý của Lý Phàm.

Trong tranh miêu tả một sơn môn hùng vĩ tráng lệ.

Thiên địa mênh mông một màu, hơn mười tu sĩ đứng trên mây chỉ về phía xa.

Bình Luận (0)
Comment