“Huống chi cho dù hắn còn đây, đạo hữu cũng không cần lo lắng điều gì. Đối phương muốn độ ách còn phải hoàn toàn dựa vào ngươi đó. Trước khi vượt qua tai ách, hắn tuyệt đối sẽ không gây bất lợi cho ngươi.”
“Mà nếu đạo hữu giúp hắn vượt qua tai ách, vậy đối phương sẽ thiếu ngươi nhân tình rất rất lớn. Đến thời điểm, hắn cũng nhất định phải trả lại ân này. Đây cũng là quy củ Độ Ách tông một mực lưu truyền xuống. Nếu không ai còn sẽ chơi loại mánh lới này với bọn họ.”
“Còn nữa, ngươi nghĩ lại xem. Tai ách đối phương cũng không thể vượt qua, ngươi lại có thể phá giải. Sợ là đến lúc đó thì thực lực của ngươi đã trên đối phương rồi. Không đi kiếm chuyện với đối phương, hắn đã nên thắp nhang cảm tạ. Nào còn dám gây khó dễ cho ngươi.”
Đối với lo lắng của Lý Phàm, Tiêu Tu Viễn không cho là đúng, trái lại một lần nữa rất có hứng thú đánh giá Lý Phàm.
“Lý Phàm đạo hữu có thể được tu sĩ Độ Ách tông cảm ứng là ‘người ứng kiếp’, tương lai của ngươi thật sự không thể hạn lượng!”
Qua những lời của Tiêu Tu Viễn, trong lòng Lý Phàm an tâm hơn phần nào.
Nhưng cuối cùng trong lòng vẫn có một cây gai.
Nhìn từ chuyện đối phương tương trợ ở Khư Uyên lúc trước, tu sĩ Độ Ách tông này chắc chắn còn tồn tại trên đời.
Tuy rằng không đến mức thời khắc có thể giám thị nhất cử nhất động của Lý Phàm, nhưng nhìn trộm thời gian dài nói không chừng sẽ phát hiện được gì đó.
“Xem ra phải tìm cơ hội giải quyết nỗi lo ngầm này.” Lý Phàm thầm nghĩ trong lòng.
“Đạo hữu đúng là học thức uyên bác, ngay cả bí ẩn của những tông môn thượng cổ này đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Bội phục! Bội phục!”
“Phải rồi, bức tranh này bao nhiêu độ cống hiến, ta mua. Cũng không thể để đạo hữu làm mua bán lỗ vốn được!”
Cùng lúc suy nghĩ trong lòng, động tác của Lý Phàm lại không mảy may nhìn ra dị thường, hắn nói với Tiêu Tu Viễn.
Vẻ mặt Tiêu Tu Viễn vui vẻ: “Phong cách làm việc của đạo hữu rất hợp ý ta! Cái gọi là thân huynh đệ, tính sổ rõ. Tuy trước đó người đã dùng kế giúp ta thu lợi mấy trăm triệu, nhưng quy củ lại không thể phá.”
Trầm ngâm một lát, Tiêu Tu Viễn nói: “Giảm giá cho ngươi, chuyển cho ta hai trăm điểm độ cống hiến là được.”
Lý Phàm thản nhiên cười: “Tiêu đạo hữu khách khí!”
Thứ Tiêu Tu Viễn để ý tự nhiên không phải độ cống hiến gì đó mà là hoàn thành lưu trình giao dịch cần.
Ngay sau đó Lý Phàm cũng không rối rắm, trực tiếp chuyển qua hai trăm điểm độ cống hiến.
Giao dịch hoàn thành, Lý Phàm mơ hồ nhận thấy được, trên người khôi lỗi trước mặt dường như nhiều ra một vài biến hóa nói không rõ, kể không ràng.
Loại hiện tượng này trước kia chưa bao giờ xuất hiện.
Trong lòng Lý Phàm chợt động, không khỏi hiện ra phỏng đoán nào đó.
Bởi vậy lên tiếng hỏi: “Tiêu đạo hữu, lẽ nào ngươi sắp đột phá rồi?”
Tiêu Tu Viễn có chút kinh ngạc, giống như không nghĩ tới lại sẽ bị Lý Phàm Kim Đan kỳ nhìn ra manh mối.
“Ánh mắt đạo hữu thật tốt! Thiên Cơ tông thượng cổ quả nhiên danh bất hư truyền.”
Sau khi cảm thán một phen, hắn bèn gật đầu nói: “Đúng là như thế. Nhưng công pháp ta tu luyện đặc biệt, cái ta gọi là đột phá và đột phá ở cảnh giới bình thường là hai chuyện khác nhau. Cụ thể ra sao lại không tiện nói tỉ mỉ. Xin đạo hữu thứ lỗi.”
Tiêu Tu Viễn ít thấy mang vẻ áy náy nói.
Lý Phàm gật đầu, tỏ vẻ hiểu được.
“Nhưng Tiêu Tu Viễn ta cũng tuyệt đối không phải người tri ân không báo, ta nhờ phúc của đạo hữu kiếm lời rất nhiều.”
“Nếu đạo hữu ngươi có yêu cầu gì cứ việc nói với ta. Ta nhất định thỏa mãn ngươi!” Tiêu Tu Viễn hào khí lan tràn, vỗ ngực nói.
“Lại nói tiếp, vừa khéo ta có một chuyện cần làm phiền đạo hữu. Đạo hữu có biết Dược Vương tông thượng cổ?” Lý Phàm ngay sau đó nhân cơ hội đưa ra việc nhờ hắn hỗ trợ khai quật Tiểu Dược Vương đỉnh.
“Ta có dự cảm, mấy chiếc đỉnh nhỏ này sau này sẽ liên lụy rất nhiều nhân quả, chuyện liên quan trọng đại. Chỉ là nơi cũ của Dược Vương tông lại là nơi có thể sẽ có nguy hiểm chí mạng với ta, ta không tiện tự mình đi được, vì vậy chỉ có thể làm phiền đạo hữu.”
Tiêu Tu Viễn đồng ý ngay.
“Đúng rồi, ngày đó sau khi Lục thủ tịch tới đảo Vạn Tiên thì không còn thấy tung tích của nàng nữa. Đạo hữu tin tức linh thông, cũng tiện giúp ta tìm hiểu thế nào. Dẫu sao cũng là người tự trải sự việc, ta vẫn rất muốn biết ảnh hưởng chuyện này sinh ra đối với Vạn Tiên Minh.”
Vì sự tồn tại của hiệp nghị bảo mật, Lý Phàm chỉ có thể nói khéo.
Tiêu Tu Viễn cũng đồng ý liên hồi.
Cảm tạ Tiêu Tu Viễn, hai người lại tán gẫu một phen.
Chờ tu sĩ vây chặn Lý Phàm bên ngoài dần tan đi, hắn mới lặng lẽ rời khỏi Thiên Lý đường.
Phong tỏa của Lục Khê Thiền đối với đảo Vạn Tiên đã được huỷ bỏ, hiện tại tu sĩ có thể tự do hành động.
Cũng không biết rốt cuộc nàng đã tra được gì, tóm lại nghe nói ngay cả hai tiên quân Hóa Thần Tử Vân, Hồng Hi cũng bị điều động về tổng bộ Vạn Tiên Minh.
Cùng lúc đó, tu sĩ khứu giác nhạy bén cũng chú ý tới từng điều điều lệnh cực kỳ không bình thường ban bố sau đó.
Thiên Cơ đường, Sách Trận đường, phàm là các tu sĩ tu vi Nguyên Anh trở lên đều bị lục tục gọi đến tổng bộ Vạn Tiên Minh.